Biểu cảm của Bùi Lĩnh đặc biệt đáng yêu, có hơi giương cằm, có hơi đắc ý. Đôi mắt lấp lánh, giọng điệu làm ra vẻ đáng yêu, là sự kết hợp vừa phải giữa kiêu căng và khiêm tốn mặt ngoài, làm người khác biết tâm tình bây giờ của Bùi Lĩnh rất tốt, hiểu rõ cậu đang đắc ý giống như khoe khoang, chờ được người khen nhưng chỉ khiến người khác cảm thấy đáng yêu, sẽ phối hợp khen ngợi.
"Hạng Nhất, đúng là lợi hại." Tần Trì Dã lạnh lùng nói.
Bùi Lĩnh lộ ra một bên lúm đồng tiền, xua tay, nói: "Bình thường à~" Giọng điệu không biết học ai, có hơi dính dính, âm cuối lại còn nâng cao.
Ánh mắt Tần Trì Dã giống như bị Bùi Lĩnh thiêu đốt, lập tức quay đi, nói: "Tuần này đổi ở đâu?"
"Song song là được." Bùi Lĩnh cũng nhớ đến việc đổi chỗ, "Hôm nay mấy cậu đến sớm nhỉ."
"Còn tạm được, anh Dã dậy-" Dưới ánh mắt uy hϊếp của anh Dã, Trương Gia Kỳ nhanh chóng đổi giọng, "Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe. Mọi người đều là mầm non của Tổ Quốc, cần phải khỏe mạnh đúng không?"
Bùi Lĩnh: Nghe cậu nói kìa.
Trương Gia Kỳ cũng không có cách nào khác. To lớn quê mùa như cậu ta cũng có thể cảm nhận được anh Dã đối xử với Bùi Lĩnh không hề tầm thường. Cậu ta còn đang hỏi sao hai Thứ Hai tuần này anh Dã phải đến sớm như thế - bây giờ xem ra là phải chuyển bàn cho Bùi Lĩnh. Bùi Lĩnh làm bộ cầm cái ly nước, món đồ chơi đó thì nặng bao nhiêu chứ?
Còn có bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-dang-len-lut-hoc-tap/452455/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.