Chương trước
Chương sau
Không còn ai quấy rầy, trong lúc ngâm mình, Bùi Lĩnh hung hăng cùng đối thủ trên diễn đàn đấu đề.
Kết quả cuối cùng cậu giành chiến thắng.
Hừ hừ hừ.
Bùi Lĩnh ra khỏi bồn tắm, lau sạch nước, mặc bộ đồ ngủ. Trên điện thoại di động có âm báo tin nhắn, cậu bấm vào thì thấy đó là tin nhắn riêng tư từ diễn đàn thi đấu.
Moore Vector: [Xin chào "Học bá bá của mày", có thể thêm bạn tốt không?]
Vị này chính là bạn học đã thi đấu với cậu đến trận chung kết vừa rồi.
Học bá bá của mày: [Cao thủ đều cô độc]
Ý là không thêm.
Moore Vector: [Tôi có tài liệu tham khảo nội bộ của cuộc thi Vật lý Quốc gia cũng như các đề toán của Thanh Bắc]
Học bá bá của mày: [Cậu đồng ý đi, bạn tốt]
Moore Vector: [...Được rồi, bạn tốt]
Bùi Lĩnh kết giao được một người bạn mới. Moore Vector đang là sinh viên ở Kinh đô. Ở thế giới thật chỉ biết mỗi điểm này, hầu hết thời gian trên mạng hai người đều giao lưu làm đề.
Thật sự là một buổi tối mãn nguyện.
Mười giờ sáng chủ nhật, Lý Văn Lệ và Bùi Tiềm quay về. Xe vừa dừng lại, Tiểu Bồi Tiền đã nhảy xuống xe, cầm một cái rổ nhỏ, chạy bạch bạch xông vào phòng, "Anh hai ơi anh hai anh có ở nhà không, em mang nho ngọt về rồi nè."
Bùi Lĩnh ở trong phòng khách đang ôm điện thoại giao lưu với Moore Vector bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Bồi Tiền béo múp.
"Em ăn chưa? Nếu không ngọt chút nữa nhéo mặt em."
Tiểu Bồi Tiền gật gật đầu, giống như hưng phấn dâng bảo vật nói: "Cho anh hai nhéo nha."
Ý là không ngọt cứ việc nhéo
Lý Văn Lệ tập mãi thành quen dáng vẻ không đáng tiền của con trai, nói: "Để dì rửa cho mấy đứa ăn. Trưa nay Tiểu Lĩnh muốn ăn gì?"
"Con muốn ăn mì, đã nói với đầu bếp rồi." Hôm qua Bùi Lĩnh ăn cơm, hôm nay muốn đổi món, sáng nay đã nói với đầu bếp trong nhà.
Lý Văn Lệ thì ăn cái gì cũng được, gật đầu, giao cái rổ trong tay con trai cho dì giúp việc. Dì giúp việc cầm đi rửa, Lý Văn Lệ lên tầng hai, dự định thay một bộ đồ thoải mái hơn.
Hai anh em ngồi trong phòng khách.
Tiểu Bồi Tiền líu ríu bên cạnh anh trai, phát hiện anh trai đang chơi điện thoại bèn thò đầu nhìn sang, tò mò hỏi: "Anh hai, anh đang chơi cái rì đấy?"
"Anh làm bài." Bùi Lĩnh nói với Moore Vector hôm khác lại nói chuyện, hôm nay không có thời gian. Rồi quay đầu lại nói với em trai, "Em phải học cho giỏi. Anh của em không thích người ngu ngốc."
Sau đó lập tức nhớ tới trùm trường-
"Anh hai, em rất là thông minh đó. Các thầy cô đều khen em, còn tặng hoa hồng nhỏ nữa." Tiểu Bồi Tiền vỗ vỗ bụng nhỏ tự hào khoe bản thân thông minh.
Bùi Lĩnh sờ sờ cái bụng tròn trịa của em trai, "Tiểu Bồi Tiền đúng là thông minh, còn thông minh hơn người nào đó nữa."
Tiểu Bồi Tiền được khen, giữa trưa ăn hết hai chén mì nhỏ còn mới lưng lửng bụng.
Buổi chiều Bùi Lĩnh trở lại trường học, mang theo đồ ăn và đồng phục được giặt ủi sạch sẽ như cũ. Vừa tới lầu ký túc xá cậu nhìn thấy Trương Gia Kỳ đang lén lén lút lút. Vừa nhìn thấy Bùi Lĩnh, cậu ta vội vàng nhào qua-
"Đứng đó, đừng tới đây." Bùi Lĩnh lạnh lùng ngăn lại.
Trương Gia Kỳ đứng bất động, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi nào dám xông lên ôm cậu, lỡ đâu là anh dâu thật..."
"Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?" Bùi Lĩnh đứng yên, nghiêng đầu hỏi, "Có chuyện gì, nói đi."
Nếu không có chuyện thì Trương Gia Kỳ đã không lén lút chờ cậu ở đây.
"Có đi chơi game không? Hôm nay tôi mời khách, đi quán net bên cạnh trường." Tối hôm qua Trương Gia Kỳ đơn thương độc mã đi phó bản, tụt một lần bảy cấp. Cậu ta tức giận đến mức không ngủ được, nhất quyết hôm nay phải chơi lại nhưng không dám chơi một mình.
Bùi Lĩnh: "Chỉ hai người?"
Trương Gia Kỳ cười he he, sao có thể, "Còn có anh Dã nữa, ba chúng ta, gọi thêm Tiên Tiên lần nữa cũng được, còn không thì ba người cũng được rồi."
"Tần Trì Dã đồng ý à?" Bùi Lĩnh nghi ngờ.
Trương Gia Kỳ trầm ngâm, định lừa gạt cho qua thì Bùi Lĩnh nói: "Cậu nói thật thì tôi còn suy xét. Còn nhớ vụ khóc thầm không đấy?"
"..." Trương Gia Kỳ nuốt xuống cái cớ ngu xuẩn ban đầu, thành thật nói, "Anh Dã không đồng ý. Tôi đây không phải là nghĩ nếu cậu đi thì nhất định anh Dã sẽ đi à."
Cậu ta cảm thấy nhất định là như vậy.
Nếu Bùi Lĩnh chơi thì chắc chắn anh Dã sẽ đồng ý.
"Tần Trì Dã không đi chơi?" Bùi Lĩnh có chút bất ngờ, trùm trường thế mà không định trốn tiết tự hỏi buổi tối ư?
Trương Gia Kỳ: "Anh Bùi, thế nào? Nếu không muốn-"
"Không đi. Tôi còn chưa làm bài tập, tiết tự học muốn làm bổ sung." Bùi Lĩnh thấy hành lang có bạn học tới lui, "Cuối tuần tôi không mang sách vở về nhà, đi chơi cả ngày, ngày mai còn phải nộp bài tập nữa. Đúng rồi bài tập gồm những gì?"
Trương Gia Kỳ: "??? Sao tôi biết được?"
Bùi Lĩnh không đi, anh Dã cũng không đi, cậu ta đi không? Cho nên Trương Gia Kỳ cũng không đi, ủ rũ cúi đầu, "Vậy thôi tôi về đây."
Tiết tự học buổi tối.
Ở hai hàng cuối từ dưới đếm lên, Trương Gia Kỳ ỉu xìu gục xuống bàn, hàng trước Tần Trì Dã cũng đã ngồi ở đó.
Bùi Lĩnh sớm đoán được kết quả. Cậu vào chỗ ngồi, lấy bài tập ra, cố ý hỏi: "Buổi chiều Trương Gia Kỳ hẹn tôi đi quán net, tôi còn tưởng cậu với Trương Gia Kỳ đi qua đêm, sao lại không đi?"
"Nhàm chán." Tần Trì Dã nhàn nhạt nói.
Bùi Lĩnh tiếc nuối nói: "Tôi lại thấy chơi rất vui. Vậy sau này nếu tôi muốn chơi có thể gọi cậu không?"
"Cậu rất lợi hại, tôi còn muốn mở rương." Giọng điệu vô cùng đáng thương.
Tần Trì Dã dừng một chút, lại thay đổi lời nói: "Cũng không phải rất nhàm chán, chỉ là hôm nay không muốn chơi-khi nào cậu muốn chơi thì gọi tôi."
"Được." Bùi Lĩnh sảng khoái đáp ứng.
Tần Trì Dã lấy điện thoại ra, hất cằm, "Thêm bạn đi, về sau muốn chơi không cần bảo Trương Gia Kỳ gọi tôi."
"Cậu đúng là người tốt Tần Trì Dã." Bùi Lĩnh vui vẻ phát thẻ người tốt cho ban ngồi cùng bàn.
Trương Gia Kỳ ngồi sau xem được tất cả: ...Hóa ra không có tôi, tôi đi, tôi đi là được.
Sau tiết tự học buổi tối, Bùi Lĩnh hoàn thành xong bài tập về nhà, còn đọc xong quyển tiểu thuyết mà cậu chưa đọc hết tuần trước. Tan học, Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ hẹn nhau chơi bóng rổ. Bùi Lĩnh định về ký túc xá, nghĩ đến cái gì lại nói: "Ngày mai thứ Hai rồi, Tần Trì Dã, phù hiệu của tôi có phải đang ở chỗ cậu không?"
"Ừ." Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trương Gia Kỳ đang nghe lén.
Trương Gia Kỳ vò đầu, "Em đi trước chiếm sân đây anh Dã."
Chiếm cái cứt, đám chơi bóng rổ sau giờ tự học tính cả trường chỉ có mỗi bọn họ.
Tần Trì Dã quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Cậu muốn lấy lại à? Tôi quên mất để chỗ nào rồi."
"Vậy thôi không cần, tôi còn có một cái, ngày mai mua một cái dự bị vậy." Bùi Lĩnh vẫy tay, "Đi trước đây, bái bai."
Tần Trì Dã ậm ừ, ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Chờ Bùi Lĩnh đi rồi, trong đống sách vở chất thành núi trước bàn, Tần Trì Dã tiện tay rút một quyên, lật một cái, phù hiệu kim loại rơi xuống bàn keng một cái.
Là phù hiệu mà lần trước Bùi Lĩnh cho hắn mượn.
Hôm sau.
Sáng thứ Hai phải đổi vị trí. Một tuần trước Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ không đến tiết đọc bài, Kim Duyệt Duyệt và bạn ngồi cùng bàn mở sách vở tiết thứ nhất. Kim Duyệt Duyệt vẫn rất vui vẻ, làm bạn cùng bàn tạm thời với học bá hỏi mấy đề bài khó.
Các bạn học lớp 11-2 đến sớm đã bắt đầu đổi bàn. Tuần này Kim Duyệt Duyệt chuyển qua vị trí bên trên trùm trường. Trên đường tới trường, trong lòng cô còn bồn chồn, nếu trùm trường tới trễ giống như tuần trước thì phải làm sao bây giờ?
Liệu mình có nên ngồi chỗ nào đó để chờ không. Tiết một này phải làm bạn cùng bạn tạm thời với ai đây?
Tuần này dãy giữa của Kim Duyệt Duyệt phải chuyển vào trong tường. Trùm trường và học bá chuyển ra phía cửa sau gần cửa sổ. Cô phải đợi trùm trường nhường chỗ mới được-
"Ồ?!"
Chỗ vốn là của trùm trường nay trống rỗng.
Kim Duyệt Duyệt nhìn thử, trùm trường lại không đi trễ, đã đổi xong vị trí. Cô đi tới vị trí của mình, để cặp sách xuống muốn chuyển bàn thì thấy trùm trường đi tới. Không thể nào không thể nào, trùm trường muốn chuyển giúp mình sao?
"Cậu chờ một chút." Tần Trì Dã nói.
Kim Duyệt Duyệt gật đầu, "Được." Muốn giúp cô thật à?
Sau đó Kim Duyệt Duyệt tận mắt nhìn trùm trường nhấc cái bàn của Bùi Lĩnh lên một cách dễ dàng, đi ngang qua mặt cô, lạnh lùng nói: "Bây giờ hết cản đường rồi."
Kim Duyệt Duyệt: ...
Thì ra lại ngại cô vướng chân vướng tay đúng không?
Bùi Lĩnh đến phòng học thấy bàn của mình đã đổi xong. Cậu tới vị trí mới, đôi mắt hạnh cong cong, "Tần Trì Dã, cậu dời bàn giúp tôi à? Cảm ơn cậu, giữa trưa tôi mời cậu uống nước ngọt."
"Anh Dã không thích uống nước ngọt." Trương Gia Kỳ chưa tỉnh ngủ ngáp một cái.
Không biết anh đại nghĩ cái gì, sáng hôm nay lại dậy sớm như vậy.
"Vậy tôi mời cậu uống nước vậy." Bùi Lĩnh nghiêng đầu, nói đùa nói, "Cái này còn giúp tôi tiết kiệm tiền."
Tần Trì Dã cảm thấy có hơi nóng, quay mắt đi chỗ khác.
Hết tuần này là sẽ đến lễ Quốc khánh. Vốn là sự kiện vô cùng mong chờ nhưng mà vừa nghĩ tới kết thúc kỳ nghỉ cũng là thi tháng thì không khí trong lớp lại bắt đầu khẩn trương. Nhất là hàng phía trước, bầu không khí học tập rất mạnh.
"Đề này tớ lại làm sai nữa rồi a a a a." Lưu Mẫn có chút ảo não. Lần trước thi khảo sát cô đứng thứ hai, lần thi tháng này áp lực lớn hơn nhiều.
Bạn cùng bàn an ủi nói: "Có phải cậu căng thẳng quá rồi không? Căng thẳng thì sẽ làm sai thôi, thả lỏng đi."
"Đúng vậy, cậu nhìn hạng nhất lớp mình kìa, cuối tuần còn ra ngoài chơi."
"Sao mà giống nhau được. Bùi Lĩnh là học bá, bài tập bình thường đều tùy tiện viết giáo viên cũng không nói gì." Lưu Mẫn cản thấy Bùi Lĩnh rất là lợi hại.
Bạn ngồi cùng bạn của cô nói: "Lần trước thi khảo sát, điểm của cậu với Tô Hạ san sát nhau, cách hạng nhất cũng không bao nhiêu. Khoảng thời gian này tớ thấy Bùi Lĩnh học không bao nhiêu, cả ngày còn chơi với vị kia-" không dám nhắc tới trùm trường nhưng mọi người đều biết là ai, "với Trương Gia Kỳ, chẳng thấy học tập gì. Tớ thầy thi tháng lần này rớt hạng là chắc."
Tô Hạ đang làm bài, nghe được tiếng bàn tán ngẩng đầu lên nhìn hàng đầu nhưng không nói gì.
Lưu Mẫn đang nói chuyện với bạn học, thu hút các bạn nữ khác, tụ tập nhỏ giọng bàn tán: "Nói đến trùm trường, các cậu có phát hiện không, bắt đầu từ tuần này, trùm trường hiếm khi trốn tiết tự học buổi tối."
"Không trốn tiết tự học thì sao chứ?" Bàn cùng bàn Lưu Mẫn ngơ ngác, "Cậu ta cũng không học hành gì, đi học mỗi ngày còn không phải để ngủ, lãng phí thời gian."
"Không phải, tớ thấy trùm trường chuyển bàn cho Bùi Lĩnh nữa."
"Là sao là sao? Chuyện gì mà nghe lạ vậy?"
Hai người nói chuyện căn bản không cùng một kênh, một người thì để ý thành tích học tập, một người thì để ý chuyện ngoài lề của trùm trường.
"Ui, mấy cậu thật là." Hóng chuyện có hơi gấp, âm thành của bạn nữ này có hơi lớn một chút, "Mấy cậu không phát hiện ra à? Trùm trường đối xử với học bá rất tốt. Trước đó tớ còn thấy trùm trường đi lấy nước nóng cho Bùi Lĩnh nữa cơ."
Bạn ngồi cùng bàn với Lưu Mẫn còn tưởng là chuyện gì, cắt ngang rồi nói: "Vậy tớ còn nhìn thấy Bùi Lĩnh đi mua nước, mang trái cây cho trùm trường nữa kìa. Cái này thì có gì chứ, bạn học giúp đỡ nhau thôi mà. Chẳng qua Bùi Lĩnh tự đắm mình trong trụy lạc, ai lại chơi với loại người đó chứ..."
Tô Hạ đang chăm chú nghe, chậm rãi dừng bút.
Bùi Lĩnh mua nước, mang trái cây cho Tần Trì Dã, đó chính là thầm mến muốn lấy lòng Tần Trì Dã, đúng là quỹ đạo ban đầu không sai.
Chuẩn bị thi tháng rồi, rốt cuộc thì khi nào Bùi Lĩnh mới thổ lộ với Tần Trì Dã?
Tô Hạ không nhớ rõ, nhưng hẳn là sau khi khai giảng lớp 11 không bao lâu. Nếu không thì làm sao cậu ta lại nhớ Bùi Lĩnh thi rớt kỳ thi khảo sát chứ? Nhưng vì sao đến tận bây giờ lại chưa có gì truyền ra ngoài? Nếu Bùi Lĩnh tỏ tình, Tần Trì Dã nhất định sẽ tức giận từ chối.
Nếu không thì, mình đẩy một tay?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.