Vẻ mặt Tần Trì Dã vô cùng lạnh lùng, giấc ngủ sáng sớm bị gián đoạn làm lòng hắn cực kỳ nóng nảy.
Sau đó hắn nhìn thấy họ Bùi nghiêng người, mặt đối mặt đi qua trước mặt hắn.
Tần Trì Dã nhíu mày.
"Không thể trách tôi, cậu để chân chắn ngang như vậy tôi cũng không có cách nào." Bùi Lĩnh vô tội giải thích.
Tần Trì Dã: "Nhanh lên."
"Eo ơi là dữ." Bùi Lĩnh vượt qua, bước ra lối đi.
Ngay khi Bùi Lĩnh rời đi, Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào bắp chân của mình mấy giây. Vừa rồi có phải họ Bùi cố ý cọ cọ vào chân hắn không nhỉ? Khoảng cách xa như vậy-
Tần Trì Dã nhìn thấy khoảng cách giữa chân mình và bàn học, cho dù là trùm trường cũng không có cách nào thay đổi sự thật.
Quả thật mà khoảng cách có hơi nhỏ. Họ Bùi không phải cố ý.
Càng khó chịu hơn.
Tần Trì Dã nghĩ mãi không ra tại sao tâm tình của mình lại phức tạp lạ lẫm như vậy, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa nhưng cũng không ngủ tiếp. Qua mấy phút sau, Bùi Lĩnh đi vệ sinh quay về. Cậu mới vừa đi tới mép bàn, còn chưa kịp nói "nhường một chút" thì đôi chân dài của trùm trường Tần Trì Dã chống đỡ lưng ghế, "cạch" một tiếng dựa vào bàn sau, chừa lại một khoảng trống.
Trùm trường hất cằm, chảnh chọe nói: "Nhanh chút."
"Tôi muốn đi lấy nước." Bùi Lĩnh đứng im, ngón tay chỉ vào cái bài, "Cậu lấy giúp tôi ly nước ở trên bàn đi, nếu không ra ra vào vào làm phiền cậu lắm."
Tần Trì Dã: ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-dang-len-lut-hoc-tap/452427/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.