Là đồng phục của hắn nhưng lại ở trên cơ thể xa lạ. Hai cái đùi trắng như con gái. Cảm giác kỳ quái. Tần Trì Dã theo bản năng dời ánh mắt khỏi cặp đùi kia, giống như chỉ xem nhiều một chút là đang quấy rối đối phương. Cái quỷ gì. Rõ ràng ở trên sân bóng, cảnh tượng tiện tay kéo vạt áo lên để lau mồ hồi có thể thấy ở khắp nơi, lúc Tần Trì Dã nhìn thấy những thứ đó chỉ có chướng mắt ghét bỏ chứ chưa bao giờ có cảm xúc thế này - hắn không rõ là gì. Nhưng ánh mắt dời khỏi cặp đùi của Bùi Lĩnh cũng không còn chỗ nào để nhìn. Bùi Lĩnh mới tắm xong, tóc chỉ mới khô một nửa hẳn là chỉ vừa mới dùng khăn lau qua, tự nhiên xõa tung rũ xuống. Khuôn mặt ẩn giấu giữa những sợi tóc chỉ lớn cỡ bàn tay. Làn da rất trắng, chiếc cằm nhọn, cơ thể như bị cái áo chơi bóng trùm lên. Kiểu dáng áo rộng rãi, dưới nách cắt sâu, Bùi Lĩnh giơ tay gọi điện thoại một bên người chợt lóe qua sáng lóa. "Đờ mờ." Tần Trì Dã thấp giọng mắng một câu thô tục. Hắn không biết mình bị làm sao. Dù sao chính là khó chịu, rất khó chịu. Trương Gia Kỳ nói: "Anh Dã đừng tức giận, Bùi Lĩnh tự mình mua áo đấu, không phải nói là bồi thường cho anh sao, là anh không cần..." Cậu nói cái này làm gì. Tách. Trên hàng lang ngoại trừ đèn xanh ở lối thoát khẩn cấp, khắp nơi chìm trong bóng tối. Tắt đèn. Trương Gia Kỳ lấy điện thoại ra chiếu sáng. Tần Trì Dã cũng quay đầu bỏ đi. Trương Gia Kỳ vừa thấy phương hướng lập tức nhẹ nhàng thở ra, còn được còn được, đây là về ký túc xá của bọn họ. Mới vừa rồi còn tưởng anh Dã muốn xông tới lột áo trên người Bùi Lĩnh ra. Trước kia anh Dã cũng chưa hề nói mặc áo đụng hàng thì sẽ bị đập, nếu không toàn trường đều mặc đồng phục chẳng phải sẽ tức chết luôn sao. Nhưng vừa nãy lại sao thế nhỉ? Rõ ràng là tức giận nhưng Trương Gia Kỳ không nghĩ ra. Thôi không nghĩ nữa, mặc kệ anh Dã. Tần Trì Dã về đến ký túc xá. Trong lúc tắm rửa, hắn hiểu rõ sự tức giận vừa rồi thật ra là giận bản thân mình. Cũng hai cánh tay hay cái chân, có cái gì mà không thể nhìn, có gì mà kỳ quái. - "...Tắt đèn rồi, không nói nữa, ngày mai con còn phải đi học. Cha không có việc gì thì chơi với Tiểu Bồi Tiền đi." Trong điện thoại Bùi Lĩnh mời cha của mình dành một nửa sự quan tâm cho Tiểu Bồi Tiền. Đừng có quầy rầy cậu học tập. Bùi Hồng Hào nói, "Bồi Tiền có dì con rồi, cha đã lâu không nói chuyện với con. Vậy được, con đi ngủ sớm đi." Kết thúc cuộc nói chuyện, Bùi Hồng Hào tự hào ra mặt, "Tiểu Lĩnh trưởng thành rồi, biết quan tâm em trai, chia sẻ tình anh em, vừa rồi còn nói anh nên quan tâm Tiềm Tiềm hơn. Không hổ là con trai anh." ".. Tiểu Lĩnh đúng là rất tốt, nhất là hai ngày nay thay đổi lớn quá, em có chút không tin được." Lý Văn Lệ nhìn chồng mình vui mừng, không cam lòng rớt lại phía sau nói: "Hình như nó cao hơn rồi đúng không? Quần áo có hơi ít, ngày mai em đi mua cho nó chút đồ mới, cũng không biết con nó thích kiểu gì." Bà không thể bị so sánh được!! Bùi Hồng Hào nghe vậy, vui vẻ nói: "Em cứ nhìn hết, mấy đứa nhỏ đều thích đồ giới hạn." Đây là kinh nghiệm mua quà của ông, "Chọn cái đắt nhất." Tiền không là gì cả, gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh. - Hiệu quả của cái màn che giường quả thật rất mạnh. Bùi Lĩnh nằm sắp trong chăn, bật đèn chế độ bảo vệ mắt. Cái đèn này là đồ sạc điện, ban ngày cậu đã sạc đầy rồi. Bùi Lĩnh lấy cuốn sách toán học từ trên giá sách, một tay mở ra đè ép mặt giấy, cắn nắp bút, hai mắt hứng phấn như lóe sáng. Bộ sách này vẫn còn mới. Hạnh phúc quá xá. Một khi bắt đầu học, nhất là còn nằm trong chăn, không hiểu sao Bùi Lĩnh lại có ham muốn học tập mãnh liệt. Đặc biệt là sau khi tiết tự học buổi tối còn có ban ngày trên lớp đã ngủ đủ, tinh thần Bùi Lĩnh sáng láng, đắc ý làm hai bộ đề thi đại học, ba đề mô phỏng. Găp được những kiến thức mới khác với những gì mình biết được Bùi Lĩnh càng hưng phấn hơn. Hì hì hì hì. Ba giờ sáng, Bùi Lĩnh ngáp một cái, đóng nắp bút rồi mới đi ngủ. Sáu giờ rưỡi đồng hồ báo thức reo lần thứ nhất. Bùi Lĩnh mơ mơ màng màng không mở mắt ra được, tắt điện thoại đi. Cậu còn đặt đồng hồ lúc bảy giờ. Bảy giờ đúng, đồng hồ báo thức lại reo. Lần này Bùi Lĩnh mới chậm rãi bò ra khỏi giường. Cậu lấy quyển sách bên cạnh gối đặt lại trên giá sách, xạc điện cho cái đèn học sau đó thay đồng phục, kéo màn che ra. "Buổi tối cậu làm gì vậy? Tôi chơi game cứ nghe thấy cậu lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó." Chu Hiện cũng vừa mới dậy, đang cởi trần chuẩn bị mặc đồng phục. Lúc đó hẳn là gặp được kiến thức mới, hưng phấn quá không nhịn được mà lẩm bẩm. Bùi Lĩnh không muốn nói thậtt. Không muốn việc mình lén lút học tập, nếu không sao có thể giả vờ làm học thần được nữa! Học thần sao có thể lén lút học tập! Thế là cậu đổi chủ đề, hỏi: "Âm thanh lớn lắm hả? Vậy tôi cố gắng khắc chế một chút." Chu Hiện nghe xong nghĩ tới cái gì đó lập tức nhướng mày, vẻ mặt "anh em tốt tôi hiểu tôi hiểu", nói: "Đều là đàn ông với nhau, không sao cả, không cần khắc chế." Có thể sợ Bùi Lĩnh thẹn thùng xấu hổ, Chu Hiện còn tri kỷ nói thêm: "Tôi đây là người lúc ngủ sẽ ngủ say không biết trời trăng gì, âm thanh của cậu không lớn không sao không sao." "Hay là tôi nhỏ giọng một chút. Văn Hàn, tối hôm qua tôi có quầy rầy cậu ngủ không?" Bùi Lĩnh hỏi Hứa Văn Hàn đã sửa soạn xong đang gục xuống bàn học bài. Hứa Văn Hàn không ngẩng đầu lên, nói: "Buổi tối đi ngủ tôi mang nút tai, không nghe thấy gì cả." Lúc chuyển vào ký túc xá, Chu Hiện giường đối diện buổi tối sẽ chơi game. Trước kia Hứa Văn Hàn nhắc nhở rất nhiều lần nên Chu Hiện mang tai nghe đánh nhau. Chẳng qua chơi đến thỏa thích thì lại lẩm bẩm nói lời thô tục mắng chửi người khác làm Hứa Văn Hàn phải mua nút tai, lúc đi ngủ thì bịt lại. Cả thế giới đều yên tĩnh. "Vậy là tốt rồi." Bùi Lĩnh đi ra ban công rửa mặt. Chu Hiện cũng đi qua, hai người mỗi người một cái bồn rửa mặt. Chu Hiện ngượng ngùng lại ra vẻ thành thục đưa đẩy lôi kéo làm quen, "Gì nhỉ, Bùi Lĩnh, chúng ta là bạn cùng phòng cũng coi như anh em, cậu có tài nguyên gì tốt, khụ khụ, có thể cho tôi mượn xem không?" mô phỏng đề thi đại học hả? Quả thật không tệ, Bùi Lĩnh dùng nước lạnh rửa mặt đầu óc lập tức thanh tỉnh, giật mình hiểu ra. Chu Hiện hiểu lầm, nhưng việc lén lút học tập thế này- Bùi Lĩnh ngừng rửa mặt. Trên mặt hiện ra vẻ khó mở miệng, lại cách một lớp cửa sổ nhìn Hứa Văn Hàn. Chu Hiện bị dáng vẻ này của Bùi Lĩnh làm cho vô cùng mong chờ. He he, sắp có đồ tốt rồi. "Cậu đã nói chúng ta là anh em, tôi cũng không muốn lừa dối cậu." Bùi Lĩnh làm bộ muốn nói lại thôi, mở miệng nói: "Cái tôi xem, không thích hợp để cậu xem." Vẻ mặt Bùi Lĩnh có một chút "chúng ta không giống nhau". Chu Hiện ngậm kem đánh răng, vô thức mở miệng: "Gì mà không thích hợp-" "Mẹ nó!!" Chờ khi phản ứng kịp, Chu Hiện khϊếp sợ nhìn về phía Bùi Lĩnh, kem đánh răng phun tung tóe. Bùi Lĩnh sớm đoán được, né tránh được "công kích" của Chu Hiện, lui về sau hai bước, vô cùng thành ý ngại ngùng nói: "Nếu cậu không tiếp thu được, không muốn làm bạn với tôi tôi cũng hiểu được. Chỉ hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật." Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Bùi Lĩnh thế mà lại thích con trai. Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Bùi Lĩnh thích con trai, chuyện này thế mà lại nói thẳng với mình. Làm một người đàn ông, hiện tại trong lòng Chu Hiện ngũ vị tạp trần. Nhưng nghĩa khí thì vẫn phải có, Bùi Lĩnh đã nói như vậy rồi, mình không thể có vẻ còn không bằng Bùi Lĩnh- Ách, lời này sao cứ kỳ kỳ. Dù sao không thể kỳ thị. Chu Hiện cầm khăn mặt lau miệng, cố gắng để bản thân có vẻ bình tĩnh, biểu hiện tự nhiên, nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung. Cậu cũng yên tâm, tôi cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì." Thật ra đại não Chu Hiện bây giờ không có thời gian để tự hỏi, rối loạn lung tung nói không có chút logic. "Cảm ơn, Chu Hiện. Cậu là người anh em đầu tiên tôi biết ở ngôi trường này." Bùi Lĩnh mỉm cười. Cũng là người đầu tiên nói với cậu làm anh em tốt. Chu Hiện lập tức sinh ra lòng hăng hái vô hạn. Cậu ta vốn là trai thẳng, thật ra đột nhiên nghe nói bạn cùng phòng thích con trai vẫn có chút khó chịu, nhưng bây giờ hoàn hoàn biến mất. Tiểu Bùi đã xem mình là anh em tốt, trường học lớn như vậy chỉ có mình mình là bạn bè. Nếu như mình còn kỳ thị, còn không thông cảm thì có còn là người hay không? Có xứng làm đàn ông hay không! "Không cần cảm ơi. Bùi Lĩnh về sau cậu chính là anh em tốt của tớ." Bùi Lĩnh cười, không phát thẻ người tốt, bởi vì Chu Hiện quả thật cũng không tồi. Bị hiểu lầm là thích con trai cũng không tính là nói dối. - "Bài tập Ngữ Văn sau khi kết thúc tiết đọc bài phải nộp đấy nhé." Đại diện môn Ngữ Văn Lưu Mẫn hô một tiếng. Cô ngồi ở đằng trước Tô Hạ, bình thường sẽ không hỏi Tô Hạ môn Toán nhưng những lúc thế này lại cao giọng giúp Tô Hạ hô, "Bài tập Toán thì nộp sau tiết một." Có bạn học cười, "Lưu Mẫn à, cậu lại giúp Tô Hạ thúc giục rồi. Cậu là người của Tô Hạ à?" "Đúng đó, Tô Hạ là đại diện môn Toán, cậu đại diện Ngữ Văn hô làm gì?" Bạn học nam bật ra tiếng cười ái muội, Lưu Mẫn đỏ mặt, đè ép thẹn thùng cao giọng: "Mấy cậu phiền quá đó. Đừng có nói bậy." "Bọn tôi đã nói gì đâu, cậu nghĩ đi đâu vậy?" "Đúng á đúng á." Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Tô Hạ đứng lên nói, "Chúng tớ chỉ là bạn bè tốt thôi. Bài tập Toán nộp sau tiết một, ai còn chưa làm mau bổ sung đi." "Da mặt Hạ Hạ mỏng, mấy bạn không nộp đủ bài tập đến lúc đó lại là Hạ Hạ bị phê bình." Bạn cùng bàn của Tô Hạ không vui nói. Đó cũng là nguyên nhân Lưu Mẫn giúp Tô Hạ thúc giục bài tập. Điều kiện nhà Tô Hạ bình thường, dựa vào thành tích tốt để lấy trợ cấp. Học sinh lớp 11-2 đều có gia cảnh rất tốt, Tô Hạ thúc giục bài tập, "uy lực" của đại diện môn học không đủ, có người có chút chơi xấu tìm cớ quên bài tập, có người còn nói Tô Hạ làm bài giùm. Lưu Mẫn với bạn cùng bàn Tô Hạ nhìn không ưa, chủ động giúp Tô Hạ thúc giục cả lớp. "Hạ Hạ, tính tình của cậu mềm yếu quá." "Muốn tớ nói với chủ nhiệp lớp không, để chủ nhiệm lớp mắng đám Tôn Chiêu." Tô Hạ: "Kiện cáo sau lưng không tốt lắm." Tiếng chuông vang lên Bùi Lĩnh mới tiến vào phòng học. Tiếng chuông ồn ào từ từ trở nên yên tĩnh, Bùi Lĩnh nhớ đến chính sự, thuận miệng nói: "Bài tập Hóa ngày hôm qua, sau khi kết thúc tiết đọc bài để trên bàn của tôi. Quá giờ không đợi, ai không nộp tôi sẽ ghi tên đưa cho thầy Nghiêm." Những người khác: ... "Mẹ nó, này là méc trước mặt luôn hả." "Quan mới đến đốt ba đống lửa (*(, đại điện môn Hóa mới làm được hai ngày phải làm vậy luôn à?" "Tớ quên rồi thì làm sao bây giờ?" (*) Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy. Tiếng ồn ào bất mãn lớn nhất chính là mấy người vừa rồi trêu chọc Lưu Mẫn Tô Hạ. Bùi Lĩnh đi đến chỗ bạn học nam lớn giọng nhất, khéo hiểu lòng người nói: "Tôi giúp cậu nói với thầy Nghiêm nhé?" Bạn học nam: ...Cũng không cần đâu. "Đột nhiên tôi nhớ ra là có mang, nè cầm lấy." Thế là tiết đọc bài, ai làm bài tập thì làm bài tập, ai học tiếng Anh thì học tiếng Anh. Bùi Lĩnh ngáp một cái, gục xuống bàn đinh ngủ bù thì bị một cây bút chọc sau lưng. "Làm gì?" Đầu cũng không thèm quay lại cũng biết là ai. Không có khả năng là Tần Trì Dã, chỉ có thể là đàn em tiểu học ngây thơ đang trong quá trình block nghỉ chơi của Tần Trì Dã, Trương Gia Kỳ. "Bạn Tiểu Bùi ơi, bài tập Hóa Học của cậu cho tôi mượn chép với." Trương Gia Kỳ không sợ những môn khác, tùy tùy tiện tiện viết mấy chữ lừa gạt cho qua, chỉ có môn của lão Nghiêm, cho dù không phải là chủ nhiệm lớp cũng quản rất nghiêm, lại còn thích mời phụ huynh. Nếu còn bị mời phụ huynh thêm một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ bị ăn đòn. "Không cho." Bùi Lĩnh từ chối. Trương Gia Kỳ lén lút nhìn anh đại, có vẻ như mình nói chuyện với bạn Tiểu Bùi cũng không sao cho nên chồm nửa người lên phía trước tiếp tục quấy rối, "Thôi mà bạn Tiểu Bùi ơi, mượn một chút thôi. Bạn học phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, cậu làm đại diện môn Hóa càng phải giúp đỡ bạn bè." "Không, tôi là người vô tình lạnh lùng cố tình gây sự." Bùi Lĩnh quay lại, nở một nụ cười. Trương Gia Kỳ: ... "Cậu tự làm đi. Chỗ nào không hiểu tôi giảng cho." Bùi Lĩnh cởi mặt nạ lạnh lùng, mà bây giờ cũng không cần giả vờ lạnh lùng nữa. Học thần không thay đổi là được. Trương Gia Kỳ ỉu xìu ngồi lại chỗ, chép bài tập thì được, nghe hóa học thì thôi đi. "Tôi cảm thấy bây giờ tôi tự thân vận động, không cần giúp đỡ đâu." Bùi Lĩnh cũng không cố chấp giúp người làm niềm vui, nghe vậy thì vô cùng vui vẻ quay người tiếp tục nằm xuống. Một đi một về, bóng dáng của Bùi Lĩnh lại rơi vào trong mắt Tần Trì Dã. Tóc phía sau lại nhếch lên thành một chỏm. Bùi Lĩnh nằm sấp lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, còn tối hôm qua- Phiền. Tần Trì Dã: "Dọn bàn đi." Trương Gia Kỳ: ? "Dọn bàn, chuyển chỗ ngồi." Tần Trì Dã bực bội nói. Trương Gia Kỳ hiểu ra. Cậu ta liếc mắt nhìn anh Dã rồi lại nhìn bạn Tiểu Bùi trước mặt. Không đến mức vậy chứ. Anh Dã anh đúng là cáu kỉnh với bạn Tiểu Bùi quá rồi đấy. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đến mức phải dọn bàn chuyển chỗ chứ. Sau đó Trương Gia Kỳ vẫn khuất phục, đổi. Tiết đọc bài kết thúc, toàn bộ học sinh trong lớp lần đầu tiên tự động vọt tới phía sau nộp bài tập Hóa Học. Bùi Lĩnh ghi lại hết tên bạn học, chỉ còn lại hai người đằng sau, "Trương Gia Kỳ, ghi tên hay nộp bài tập?" "Nộp nộp nộp". Trương Gia Kỳ viết vội viết vàng mấy chữ như gà bới vào vở rồi nhanh chóng nộp lên. Tần Trì Dã gục xuống bàn nằm ngủ. Ngòi bút của Bùi Lĩnh ở trên giấy viết tên Tần Trì Dã. Ok, đầy đủ. Một màn này không chỉ có một mình Trương Gia Kỳ mà cả những học sinh vây quanh đều đang chờ xem kịch vui, chờ cho trùm trường làm khó làm dễ vị "quan mới nhậm chức đại diện môn học" này, nhìn này nhìn kia, mẹ nó liên tục. "Đại diện môn Hóa đúng là người hung ác." "Có thể khiêu chiến với lão Nghiêm thì cũng không phải vừa đâu." "Mẹ nó, trùm trường mà cũng dám ghi lại, không sợ thật à?" "Mày không nghe nói à, hai người này có thù đấy. Hôm qua hẹn nhau trên sân bóng rổ, xém nữa là bụp nhau rồi." "Nghe nói hình như trùm trường bỏ đi trước, đừng bảo là thua nhé???" Trương Gia Kỳ: ...Đang lộn xộn cái gì? Anh Dã của tao đánh nhau còn chưa đánh Tiểu Bùi đâu, đây là giúp Tiểu Bùi nâng cao danh tiếng đấy, hiểu chưa! "Nói cái rắm gì đấy. Nói nhiều lời như vậy, sao không ra cổng trường mà xem?" Trương Gia Kỳ hùng hùng hổ hổ giữ gìn địa vị của anh đại. Bạn cùng lớp lập tức giải tán, sau đó chăm chú nhìn đại diện môn Hóa bạn học Bùi ôm đống bài tập cùng với tờ giấy ghi tên đi ra phòng học, đi thẳng đến phòng giáo viên. Đúng là dám thật. May mắn vừa rồi đã nộp bài tập, nếu không thì toi rồi. Cái này cũng quá độc ác rồi. Lưu Mẫn nhìn theo bóng lưng của Bùi Lĩnh giơ ngón tay cái, nói ngầu thật, sau đó quay đầu nói với Tô Hạ: "Cậu thấy chưa, tớ nói méc là méc được. Mặc dù lão Nghiêm có hơi kinh khủng nhưng cậu là đại diện môn Toán, còn là môn của chủ nhiệp lớp, sợ cái gì mà sợ." "...Lần sau tớ sẽ thử một chút. Cảm ơn cậu." Giọng điệu của Tô Hạ có chút mất tự nhiên. Cậu ta với Bùi Lĩnh làm sao mà so được. Cha Bùi Lĩnh thuộc top 16 người giàu nhất trong nước, về sau sẽ càng giàu hơn. Tô Hạ cúi đầu che đậy ghen ghét trong đáy mắt, tự nói với bản thân, không sao. Tuy rằng trong nhà Bùi Lĩnh có tiền nhưng cậu ta học không giỏi, chuẩn bị thi khảo sát rồi, cậu ta chắc chắn sẽ thi tớt, sẽ không vượt qua mình....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]