Edit: Soo
Beta: Agehakun
Trần Đình Huyên nói rằng khi nó tìm được tôi, tôi đang ngẩn người rúc vào sô pha của quán bar, trên tay cầm ly “Nước mắt thiên thần*” đã uống được một nửa.
*Cocktail Nước mắt thiên thần (bấm vào để xem ảnh)
Ông chủ nơi này nói cho tôi biết, nồng độ cồn của món đồ uống pha chế này là thấp nhất rồi, cho dù một người bình thường uống ba bốn ly cũng sẽ không say được. Tôi dở khóc dở cười đặt ly rượu xuống, nói với ông rằng có lẽ tôi là một sinh vật nào đó đang còn bú sữa mẹ chứ thậm chí còn chẳng phải con người. Bằng không vì sao mới uống được hai ba ngụm, vành mắt tôi đã như bị dao cứa vậy, vừa xót vừa đau.
Có vẻ ông chủ khá ngạc nhiên với việc một người nhìn qua chỉ mới đầu hai như tôi – một thanh niên trẻ đáng lẽ phải có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, lại vì chuyện “Không uống được rượu” mà gượng cười, mặt thì xám ngoét như tro tàn. Ông vội vàng vỗ vai tôi, nói giọng an ủi: “Cậu trai trẻ à, chúng ta còn tận vài chục năm để sống nữa mà, tất cả đều sẽ qua thôi, cậu đừng phiền lòng vì những chuyện nhỏ thế này làm gì.”
Lòng tôi nghĩ “Ông chủ à, ông không hiểu tôi, không hiểu tôi đâu”, nhưng ngoài mặt lại nở một nụ cười, tôi trả lời: “Tôi sẽ cố, cảm ơn ông.”
Không biết tự lúc nào, bé mèo trong quán vốn luôn thân thiện với tất cả mọi người đã chui vào lòng tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-chet-vao-mua-he-chung-toi-yeu-nhau-nong-chay/2672933/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.