Edit: Soo
Beta: Tạ Du
01
Năm mười lăm tuổi, tôi đi theo bố mẹ dọn tới Hàng thành. Nơi này nhỏ hơn thành phố trước kia tôi sống nhiều lắm, nhưng tôi rất thích nơi này. Lúc đó đúng vào ngày xuân, cây xanh núi dài, gió ấm ôn hòa thổi qua ngõ hẻm, con sông ở núi sau trường học kéo dài nhìn không thấy bờ.>
Sau khi thu xếp cho tôi ổn thỏa, bố mẹ quay về sinh sống ở thành phố của riêng từng người. Thật ra tôi đã quen với cuộc sống một mình rồi, khi tôi còn nhỏ, đôi khi họ còn bận đến mức không về kịp sinh nhật hay ăn tết cùng tôi.
02
Tôi không ngờ ngày đầu tiên của mình ở đây đã xui xẻo đến vậy. Buổi sáng lúc đi học, tôi chạy như bay nhưng vẫn quá thời gian vào học ba phút, nếu bị giáo viên phát hiện thì coi như tôi xong đời. Vậy nên tôi lén chạy đến núi sau trường, định trèo tường thấp ở đó để vào.
03
Xui hơn nữa, rõ ràng gọi là tường thấp mà tại sao lại cao như vậy chứ, đến tận lúc này tôi mới nhớ ra rằng mình bị sợ độ cao. Tôi nhìn mặt đất cách chân mình mấy mét, hoàn toàn không dám nhảy. Tôi cứ yên lặng ngồi xổm trên tường đợi người ta phát hiện ra mình, hoặc cho đến khi tôi bùng nổ can đảm để nhảy xuống.
04
Có một nam sinh mặc đồng phục từ sân thể dục đi qua, tôi vội vàng gọi cậu ấy lại để cậu qua đây giúp tôi. Lúc trông thấy tôi, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-chet-vao-mua-he-chung-toi-yeu-nhau-nong-chay/2672917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.