Mèo ta muốn nói với những con mèo mắt vàng khác rằng: 
Các ngươi nhìn lầm rồi. 
- -- 
Vừa tới bãi cỏ, cậu nhóc Lâm Lâm vốn luôn thẫn thờ đi sau lưng mẹ đột nhiên co giò chạy vọt lên khiến cho Nghiêm Đường hơi giật mình. 
Lâm Lâm như uống phải thuốc kích thích, hệt như một viên đạn được bắn ra, vừa hét lớn "A...A...A..." vừa chạy như điên vào rìa thảm cỏ. 
Cậu cứ chạy mãi, chạy đến thở hổn hển cũng không dừng lại. 
Vài ông bà lão đi ngang bãi cỏ không khỏi liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang cuồng chân. 
Còn ba người mẹ lại hoàn toàn bình thản, tựa như đã quen với cảnh tượng này... 
Mẹ Lâm Lâm còn gọi với theo con trai, nói cậu chạy mệt thì lại đây uống ngụm nước chanh. 
Nói xong, cô tháo bình giữ nhiệt loại lớn vẫn luôn đeo trên lưng, cầm trên tay. 
Lạc Lạc vẫn dựa sát vào mẹ, không nói câu gì. Mẹ Lạc Lạc vuốt ve con gái, động viên cô bé đi dạo xung quanh một lát. Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ, tựa hồ nghe không hiểu, vô hồn ngơ ngác. 
Mẹ Lạc Lạc thở dài một hơi, không cưỡng cầu thêm, tùy ý để cô bé dựa lên người mình. 
Đậu Đậu chơi một mình, miệng lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa, cúi đầu vặn xoắn các đầu ngón tay. Mẹ Đậu Đậu kéo lại vạt áo lông cho con, đảm bảo đứa nhỏ không bị nhiễm lạnh. 
Nghiêm Đường biết trong nhóm chat này, đa phần đều là các vị phụ huynh có con gặp chướng ngại ngôn ngữ, nhưng hắn không ngờ việc giao tiếp với những đứa trẻ này lại khó khăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-biet-bay/1208043/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.