Chương trước
Chương sau
Một năm này trôi qua với Bùi Thanh thật bận rộn, phảng phất Trung thu mới qua, rồi tết Trùng Dương[1], năm mới lại đến.
[1] tết Trùng Dương: Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số sương nên gọi là trùng dương.
Năm mới đến, xuân về hoa nở, hắn ra một quyết định quan trọng.
Hắn muốn thành lập thương mậu tổng hào.
“Thương mậu tổng hào?” Bùi Uy là người đầu tiên kêu lên.
Đoàn người cũng ngoài ý muốn tập trung ánh mắt trên ngườihắn, chỉ có Cô Đồ Sinh lập tức khẳng định tin tưởng quyết định này củahắn, dĩ nhiên, một bên trong mắt Cát Tường cũng lóe ra tia mừng rỡ.
Ngày này, nàng đã chờ thật lâu, rốt cục cũng có thể như ý nguyện.
“Đại đương gia quả có con mắt tinh tường!” Cô Đồ Sinh ánh mắt lóe sáng khen: “Như vậy, kết hợp thương đội cùng thương mậu, hoàng hóatự mình buôn bán, lợi nhuận sẽ không rơi vào tay người ngoài, rất nhanhlà có thể hô phong hoán vũ ở Thương Hoài thành.”
Lưu Thành tính toán, “Chúng ta có thể dùng bạc mở hiệu buôn, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng hành trình của thương đội.”
Hai năm qua, Đỗ Lập phụ trách thương đội, hắn là tài vụ phụtrách thương đội Bùi gia, rất được Bùi Thanh tín nhiệm, hắn cũng lấy sựtrung thành và tận tâm để hồi báo, đem thu chi của thương đội tính không sai chút nào.
“Nếu muốn mở hiệu buôn, sẽ phải làm lớn nhất.” Bùi Thanh nhàn nhạt nói, lại hết sức uy nghiêm. “Ta hi vọng danh hiệu làm lần đầu sẽthành công, để cho Lâm thành Lâm trấn cũng biết Thương Hoài thành là một khu có tổng số thương mậu lớn nhất, tiếng tăm chúng ta sẽ nổi hơn.”
Bùi Uy cười hì hì một tiếng, hưng phấn nói: “Mặc dù ta nghekhông hiểu các ngươi đang nói cái gì, nhưng như vậy nhất định có thểkiếm rất nhiều bạc đúng không? Ta rất nhanh có thể mang theo Hương Liêncùng Bảo Nhi, Thải nhi trở về gặp mẹ ta.”
Chuyện thành lập hiệu buôn cứ như vậy quyết định, Cát Tường ở một bên không chen miệng, ánh mắt nàng dừng trên người Bùi Thanh, mừngrỡ ở trong mắt nàng lưu chuyển.
Thật tốt quá, hắn rốt cục đã bước đầu thành lập tiền trangđầu tiên, đây cũng là nàng ngày nhớ đêm mong, nếu như hiệu buôn làm ănđược, như vậy ngày sau hắn cũng không cần phải cực khổ đi thương đạo.
Hai tháng sau ——
Trên đường cái lớn nhất của Thương Hoài thành, từ hai mươi tòa nhà tạo thành một thương mậu tổng hào được khai trương.
Người xem náo nhiệt, con đường chen chúc đến nước chảy khônglọt, mọi người ở Thương Hoài thành hôm nay cơ hồ đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người lúc này tập trung vào một hiệu buôn mới, chỉ cần hôm nayđến thương mậu tổng hào mua hàng, bất kể nhiều hay ít, sẽ được tặng mộtchai dược Tây Vực đặc trị.
Mà giá trị của chai dược này không rẻ càng khiến người ta chen chúc mà đến, nói gì cũng phải tới mua hàng mới được.
“Tường cô nương thật thông minh, lại có thể nghĩ ra diệu kếnày, nhìn dòng người này xem, thật làm cho các cửa hàng phụ cận thèmmuốn chết, quy mô của họ sao có thể so với chúng ta!”
“Nói đúng lắm!”
Bọn tiểu nhị ngươi một lời ta một câu, cùng vẻ vang nói.
Bùi Thanh mỉm cười nhìn Cát Tường, “Nàng nghĩ thế nào ra chuyện này?”
“Cũng không có gì, là từ chỗ Ngô chưởng quỹ học được.” Tronggiọng nói của nàng thêm nụ cười. “Ngô chưởng quỹ nói, mỗi người đềuthích có món quà nhỏ, chỉ cần cho bọn họ một chút lợi, bọn họ sẽ tự động mang nhiều ngân lượng đến cho ngươi hơn, vì vậy những lợi lộc nhỏ nàytuyệt đối không thể bỏ qua.”
Bùi Thanh cười. “Rất có lý.”
Ngô chưởng quỹ là đại chưởng quỹ tiền trang Bùi gia, là người rất khôn khéo, theo hắn biết, Ngô chưởng quỹ phụ trách đem kinh doanhtiền trang dạy cho Bùi Văn, bất quá hiển nhiên Bùi Văn không có họcđược, toàn bộ cho Cát Tường học, đến hôm nay, biến thành trợ lực củahắn.
Hiện tại, tiền trang Bùi gia cũng đã do Bùi Văn tiếp quản chứ?
Người nào sẽ nghĩ tới, tiểu thư đồng nô tỳ ban đầu ở bên cạnh Bùi Văn, hôm nay lại trở thành trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh hắn?
Người nào lại nghĩ đến, hắn thật sự đã gây dựng được sự nghiệp của mình?
Bất quá bây giờ chưa phải là lúc trở về Bùi gia, chờ hắnthành công hơn một chút nữa, hắn sẽ trở về. . . . . . Lão thái phu nhânkhông thèm liếc mắt mẹ con hắn một cái, còn có đại nương ác độc, hắn một khắc cũng không quên . . . . . .
“Đang suy nghĩ gì?” Cát Tường nhìn Bùi Thanh nhăn mày, cóchút bận tâm, bởi vì ánh mắt hắn thật sắc bén, vẻ mặt đó không nên xuấthiện vào ngày cao hứng như hôm nay.
“Nhớ lại hai nữ nhân.” Hắn giơ cao khóe miệng.
“Hai nữ nhân?” Nàng không hiểu.
Vào lúc này, sao lại nhớ tới nữ nhân nào, hơn nữa còn là hai?
“Lão thái phu nhân và đại nương.” Hắn trầm thấp mà rõ ràng nói.
Cát Tường kinh ngạc nâng mắt lên nhìn hắn, ngay sau đó hiểu ra.
Ai, là bởi vì thương mậu tổng hào khai trương, cho nên gợi lên hận cũ của hắn sao?
Năm đó, hắn mang theo tâm tình gì rời khỏi Bùi phủ, nàngbiết, hắn, là bị Đại phu nhân làm nhục một phen, không thể không rời đi.
Hai nữ nhân trong miệng hắn, lão thái phu nhân chính là tổmẫu của hắn, hắn cũng không gọi một tiếng tổ mẫu, mà Đại phu nhân thìcàng không cần nói, sau khi Nhị phu nhân qua đời, vẫn luôn ức hiếp hắn.
Mà nay, hắn thật vất vả có được hiệu buôn của mình, tự nhiênsẽ nghĩ đến hai người đối đãi hắn không tốt kia, đường đường là Nhịthiếu gia tiền trang Bùi gia, lại ở trong xá phòng hàng năm không đượctu sửa, ngay cả ngã bệnh cũng không có người tới hỏi thăm, mặc cho hắnsốt cao không hạ.
Năm đó thiếu niên nằm ở trên giường như sắp chết, hơi thở yếu ớt, lúc mệt mỏi mắt hơi mở ra thấy nàng, chỉ nói hai chữ ——”Cứu. . . . . . Ta.”
Nghĩ tới đây, lòng của nàng một hồi níu chặt, không khỏi nhẹ nhàng nắm tay của hắn, truyền đến dịu dàng an ủi.
“Quên đi.” Nàng yêu thương ngưng mắt ở khuôn mặt anh tuấn của hắn, trầm nhẹ nói: “Mặc dù, các nàng thật sự đối đãi ngươi không tốt,bất quá đáng giận là chỉ là chuyện đau khổ, nên để cho những chuyệnkhông vui kia theo gió bay đi, cũng không cần hận các nàng nữa, mệt mỏitâm của mình.”
Bùi Thanh nhìn nàng, ấm áp trên tay nàng, truyền thẳng vào trong lòng hắn.
Cát Tường cũng nhìn hắn, hai người cứ như vậy nhìn thẳng vào nhau.
Bọn họ đứng lặng hồi lâu trong lúc mọi người túm tụm trướccửa hiệu, bốn phía ồn ào hỗn loạn, không ai chú ý tới bọn họ nói chuyệnvới nhau.
Trao đổi ánh mắt, ký ức tươi đẹp hai người cùng hiện về, bọn họ ở trong đáy mắt của nhau đọc ra rất nhiều ngôn ngữ cảm xúc.
“Giờ lành đến ——” Có người hô, cắt ngang cái nhìn chăm chú của họ.
“Cho mời Đại đương gia ——”
Một trận tiếng pháo đùng đoàng lạch tạch vang tận mây xanh, Bùi Thanh ở giữa, mở ra tấm bảng màu hồng trước cửa chính thương mậu tổng hào.
Hiệu Cát Tường, ba chữ lớn như vậy, đường đường chính chínhkhắc vào tấm bảng gỗ lớn, bốn phía vang lên một hồi tiếng vỗ tay nhiệtliệt.
“Làm sao lại. . . . . . Làm sao lại gọi hiệu Cát Tường?” CátTường kinh ngạc nhìn chữ trên tấm bảng, nàng vẫn cho là, thương mậu tổng hào gọi là Bùi gia thương hào, hoặc cũng là Bùi gia thương đội.
“Là Nhị ca quyết định muốn lấy tên này.” Bùi Uy cười hì hìnói: “Hắn nói, sau khi hiệu buôn thành lập, sẽ phải mở thêm cửa hàng nhỏ nữa, từ nam tới bắc khắp nơi đều là hiệu Cát Tường, còn phải tuyêntruyền phổ biến nguồn gốc danh tự này, đến lúc đó, các muội muội củangươi nhất định sẽ tìm tới cửa, các ngươi có thể đoàn tụ.”
Ánh mắt Cát Tường chuyển từ tấm bảng hiệu sang Bùi Thanh, trong mắt đã có lệ.
Nàng muốn hỏi hắn, tại sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng chỉ là một nô tỳ thân phận ti tiện.
Nàng muốn hỏi hắn, nàng có cái gì có thể báo đáp hắn?
Một chữ “tình” nặng tựa Thái Sơn, người nào có thể nâng lên nổi?
Một chữ “tình” lại nhẹ tựa hồng mao, chỉ nhẹ nhàng lướt qua trong tim, người nào lại tàn nhẫn buông ra?
Nàng có sức, cũng chỉ có nàng một lòng, mà hết lần này tới lần khác, nàng lại không qua nổi. . . . . .
“Ta đáp ứng nàng, nhất định làm được.” Bùi Thanh không chớpmắt nhìn nàng, kiên định nói: “Chờ cửa hiệu buôn bán ổn định lại, ta sẽphái người đến Sân Tập thôn đi hỏi thăm tung tích muội muội của nàng,tìm các nàng trở về.”
Từ nay về sau, hắn muốn trên gương mặt của nàng chỉ có nụ cười, không có nước mắt.
* * *
Tối nay không biết được tại sao, Cát Tường trằn trọc khóngủ, vẫn cảm thấy ngực buồn buồn, giống như có chuyện gì muốn phát sinh.
Cái tên hiệu Cát Tường đã nổi tiếng xa gần, mỗi ngày buôn bán thịnh vượng, dược liệu danh quý vùng Tây Tạng đều giành được, chỉ cầnthương đội trở lại, các thành đều chạy tới mua hàng, Bùi Thanh nâng giálên năm lần, bán lại cho những thương nhân tới kinh thành, dược liệu còn lại bán ở trong hiệu Cát Tường, mới một năm, đã thu lợi đáng kinh ngạc.
Nửa năm trước, Bùi Thanh đi tới vùng lân cận Giang Lăng, LạcẤp, Phái thành cùng Phần thành mở bốn cửa hàng nhỏ, kinh doanh da lông,vũ khí, đường, lá cây thuốc lá, lá trà, hoa quả khô, lương dầu, vải bông cùng tạp hóa.
Quy mô thương đội đã gia tăng lên một trăm con ngựa và la,còn gia nhập rất nhiều vũ sư, khiến mã tặc không dám manh động, Đỗ Lậpnhận lời Bùi Thanh phụ trách thương đội, trên đường đi có lúc sẽ nóichuyện hợp tác với các tiểu thương đội, liên hợp cung cấp tiêu thụ, nhưvậy lợi nhuận sẽ lớn hơn nữa.
Đầu tháng trước, Bùi Thanh ra lệnh, hắn muốn đào một hầm đácó thể chứa trăm vạn lương thực, để cung cấp ngay khi cần, chẳng nhữngcó thể làm nơi để hàng tồn và tích trữ, còn là nơi để kim ngân an toàn.
Bùi Thanh nói, Hiệu Cát Tường danh tiếng càng lúc càng lớn,nếu để người ngoài biết có của cải, chẳng những sẽ trở thành mục tiêucho mọi người chỉ trích, còn có thể kéo quan phủ tới vơ vét tài sản.
Chỉ cần xây một cái hầm lớn, đem hàng hóa để vào nơi an toànchắc chắn, như vậy bảng hiệu cửa hàng cũng sẽ không bị gỡ xuống, cũng có thể bảo đảm kinh doanh cửa hiệu vẫn tiếp tục đi lên.
Mọi người đối với cái nhìn của hắn cũng vô cùng đồng ý, hếtthảy đều thuận lợi như vậy, cho nên không có biện pháp, nàng ngực mơ hồcó cảm giác bất an đến tột cùng là từ đâu mà đến?
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, trời sáng nhanh quá, cơn mưa dần tạnh.
Trời mưa cả đêm, trong viện ngập đầy nước, ở nơi này đang làtiết lạnh của mùa xuân, nàng không cảm thấy nóng, nhưng toàn thân khôngkhỏi đổ trận mồ hôi.
“Tiểu thư! Không xong! Việc không tốt rồi!” Bỗng dưng, tiểu nha hoàn thiếp thân của nàng ở ngoài phòng chợt chạy tới.
Nàng gần như nhảy dựng lên, ngay cả giầy thêu cũng chưa đivào đã vội vã ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Thúy ngoài cửa mặt hốt hoảng,nàng vội hỏi: “Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thúy cặp mắt đỏ bừng, khóc ròng nói: “Cô Nhị đương giatrên đường từ tửu lâu trở về, bị con ngựa nổi điên lao vào chết! Đạiđương gia gọi tiểu thư mau qua đó!”
Tiểu Thúy là ba năm trước đây Cô Đồ Sinh mua về hầu hạ CátTường, nàng vẫn luôn cảm động và nhớ nhung Cô Đồ Sinh mua nàng ra khỏitay bọn buôn lậu, giúp nàng tránh khỏi số mạng phong trần lưu lạc.
“Ngươi nói cái gì?” Cát Tường sửng sốt, tâm phảng phất “đông” một tiếng, lòng trầm xuống.
Nàng. . . . . . Nhất định là nghe lầm.
Tiểu Thúy nghẹn ngào nói: “Nô tỳ nói. . . . . . Nhị đương gia đã chết rồi, đã tắt thở. . . . . . Ngay cả lần cuối gặp mặt cũng khôngcòn . . . . . . Không còn thấy . . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
Cát Tường nhìn đôi mắt Tiểu Thúy đẫm lệ, nàng hoảng hốt, nhất thời không rõ mình là đang nằm mộng hay đang tỉnh táo.
Nếu như đang tỉnh, đại ca nàng sống rất tốt, nàng sao lại nghe được tin hắn chết từ miệng Tiểu Thúy đây?
Nhưng nếu như không phải là thật, thì tại sao cả người nàng rét run?
Nàng không biết mình làm sao lại tới đại sảnh được, cũng không biết là người nào giúp nàng mặc thêm áo khoác, lúc giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơixuống, tầm mắt của nàng đã không thể nào rời khỏi Cô Đồ Sinh nằm trênchiếu.
“Đại ca!”
Hôm nay đại ca nàng ở Thương Hoài thành chiêu đãi người bạntừ kinh thành tới tại Túy Tiên Lâu nổi danh xa gần, trước kia cũng làhảo huynh đệ cùng nhau thành lập mã bang, vốn là vui vẻ xuất môn, saotrở về lại biến thành như vậy?
Lưu Thành bi thương thảm thiết nói: “Trời mưa, tầm nhìn không tốt, Nhị đương gia lại nhất định không chịu ngồi xe, nhất quyết muốncưỡi ngựa, ước chừng cũng đã say rượu rồi, quất ngựa lung tung, thấyngười ta nói, con ngựa không biết thế nào nổi điên, trước quăng Nhịđương gia xuống ngựa, ngay sau đó tàn nhẫn đạp lên. . . . . .”
Cát Tường nhắm mắt lại, lòng như đao cắt.
Đại ca của nàng, đại ca nàng tôn trọng kính yêu nhất, làm sao lại dùng cách này rời xa bọn họ chứ?
Nàng quỳ gối trước thi thể Cô Đồ Sinh, mặt đầy nước mắt, đau lòng không chịu nổi.
Lưu Thành đem một người đưa tới trước mặt nàng, “Hắn là người cuối cùng nhìn thấy Cô Nhị đương gia, Nhị đương gia trước khi lâm chung đã dặn dò hắn nói vài câu với Cát Tường cô nương.”
“Là ngài đưa đại ca của ta về sao?” Nàng rưng rưng nhìn người nọ. “Cám ơn, cám ơn. . . . . . Phần ân tình này Hiệu Cát Tường chúng ta từ trên xuống dưới, vĩnh viễn cảm niệm (cảm động và nhớ nhung),vĩnh viễn không quên.”
“Không dám nhận, Tường cô nương, xin ngài ngàn vạn đừng nóilời như thế.” Người nọ cũng đỏ vành mắt. “Nhị đương gia ngày thường đốivới chúng ta cực tốt, thường giúp đỡ chúng ta, tiểu nhân vốn là làm việc ở bến tàu, không nghĩ tới lại thấy được con ngựa chết tiệt đó quăng Nhị đương gia xuống, không thể kịp thời cứu người, tiểu nhân thật sự xấuhổ!”
Cát Tường hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngừng nước mắt.“Ngài có thể đưa huynh ấy về, thì. . . . . . Rất tốt, thật cám ơn ngài.”
“Đây là việc tiểu nhân nên làm, ngài đừng nói cám ơn.” Ngườikia nói: “Nhị đương gia trước khi lâm chung có nhắn nhủ tiểu nhân mộtcâu, ngài nói, vị trí của ngài do Tường cô nương kế thừa, muốn Tường cônương nhất định phải giúp Đại đương gia củng cố tiền trang, nói xongliền tắt thở.”
Nghe xong di ngôn Cô Đồ Sinh, Cát Tường rất khó khăn mới ngăn cho nước mắt không chảy ra.
“Đại ca! Đại ca! Đại ca!” Nàng ôm thi thể đau lòng kêu, khóckhông thành tiếng, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, không biết biểu đạt như thế nào.
Nàng làm sao lại không biết dụng tâm của đại ca chứ, hắn biết nàng cho là mình chẳng qua chỉ là xuất thân nô tỳ, không xứng với BùiThanh, cho nên mới đem phần của hắn cho nàng, muốn nàng có thể cùng BùiThanh xứng đôi.
Lời di ngôn này, chẳng những nói rõ đại ca yêu thương nàng cỡ nào, đồng thời cũng nói hắn là cở nào không yên lòng về nàng!
Nghĩ đến quá khứ hắn đối nàng thương yêu cùng che chở, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.
Lòng của nàng, thật là đau. . . . . .
“Đừng khóc.” Bùi Thanh không biết lúc nào đã đi tới bên người nàng, tay đặt lên hai vai nàng đang run rẩy, hắn khàn khàn nói: “Cô đại ca bị chết oan uổng, con ngựa kia đã bị ta tự tay đánh chết đền mạngcho Cô đại ca.”
Cát Tường chấn động.
Hắn. . . . . . Giết con ngựa điên kia?
Mấy năm này, hiếm khi thấy hắn động một chút là lộ ra sựngang ngược thời trẻ, đã nhiều năm, lúc này lại thấy xuất hiện trêngương mặt hắn.
Chỉ là một sinh vật không có trí tuệ đột nhiên điên cuồng,vậy mà hắn lại xúc động ra tay với nó, có thể biết trong lòng hắn biphẫn thế nào.
Nàng biết, nghĩa huynh của nàng đối với hắn mà nói, là ân sưdạy dỗ hắn kinh thương, là sư phụ dạy hắn một thân võ nghệ tuyệt hảo,lại càng giống như cha ruột của hắn!
Nghĩa huynh nàng chết đi, để lại trong lòng bọn họ một sựtiếc nuối vô cùng, vĩnh viễn không thể lấp đầy, cũng vĩnh viễn không thể quên được.
“Ta, nhất định sẽ phát triển tiền trang của chúng ta, ta nhất định!” Bùi Thanh đau khổ trong lòng, thề son sắt nói.
* * *
“Cát Tường tiền trang” Biển lớn chữ vàng treo cao ở chínhgiữa phòng khách, tiền môn của tiền trang vẫn như xưa, ngựa xe như nước, người đến người đi, trong tiền trang thì ngày càng đông người, trướctới đổi ngân*, giữ ngân, cầm, chuộc đồ, ra ra vào vào, một cảnh tượng phồn vinh, thịnh vượng.
*ngân: ngân lượng, tiền bạc.
Trên quầy mười mấy người hầu bận bịu tiếp đãi khách, CátTường mặc một bộ màu xanh nhạt, áo tơ trắng quần trắng, trên xiêm áo chỉ thêu mấy đóa hoa sen, không có son phấn, xinh đẹp giản dị.
Nàng ở tiền trang, đồ trang sức trên người chỉ có duy nhấtcây ngân trâm Bùi Thanh mua cho nàng, nàng đang tập trung tính toán thunhập, kiểm tra sổ sách, tính toán tháng này tiền trang thu được baonhiêu tiền lãi.
Nàng vô cùng quen thuộc với công việc trong tiền trang, nămđó, Ngô đại chưởng quỹ của tiền trang Bùi gia muốn truyền thụ cho BùiVăn bí quyết riêng, nàng chẳng những tất cả đều ghi ở trong lòng, mà bây giờ tất cả đều hữu ích.
Ba năm trước đây, tiền trang mới thành lập, ngày đó pháo nổtưng bừng, tiếng trống như sấm, hàng xe thu hoạch những rương bạc trắnglớn từ cửa lớn nối đuôi nhau tiến vào tiền trang, dân chúng thành Thương Hoài cũng mở to hai mắt nhìn, nhìn xem Cát Tường tiền trang này có baonhiêu nội tình, đem bạc để nơi này có đáng tín nhiệm không?
Khi mọi người đếm từng chiếc xe, đếm tới xe chở rương bạc thứ tám mươi tám thì nhìn trân trân không nói lên lời vì kinh ngạc.
Tám mươi tám xe, là bấy nhiêu bạc trắng?
Cát Tường tiền trang trong một đêm danh tiếng đại chấn, một bước lên mây.
Một năm trước, Bùi Thanh góp năm vạn hai bạc trắng cho quanphủ lót đường, hành động này làm danh hiệu Cát Tường tiền trang đẩy tớicực hạn.
Hôm nay, đã ba năm trôi qua, tiền trang vẫn đứng vững, từ lâu đã không còn những tiền trang khác có thể thay thế địa vị của nó, CátTường thường nhớ tới nghĩa huynh Cô Đồ Sinh của nàng.
Nếu như huynh ấy còn sống, có thể cùng bọn họ chia sẽ tất cả thì thật tuyệt,.
Nếu không có huynh ấy, thương đội sẽ không phát triển thịnhvượng, sẽ không có thương mậu tổng hào, cũng sẽ không có tiền trang hômnay.
Nàng thật sự rất nhớ nghĩa huynh của nàng, huynh ấy có nhìnthấy không? Có thể đang mỉm cười? Bọn họ phát triển tiền trang, lúc Côhuynh lâm chung nói như vậy. . . . . .
“Ngươi nói cái gì? Muốn gửi ba quan tiền? Có loại luật nàysao? Không sợ cười ta cười rụng răng sao?” Người làm thuê lớn tiếng lahét.
Cát Tường phục hồi tinh thần lại, ngưng mắt nhìn lại.
“Các ngươi mở tiền trang, không phải là làm cho người ta gửibạc sao? Tại sao không thể gửi ba quan tiền?” Một thanh âm không phục,phát ra từ trong miệng một lão nhân ăn mặc giống như khất cái, hắn quầnáo lam lũ, gương mặt đầy dơ bẩn, thoạt nhìn hết sức nghèo túng.
“Đúng là không có quy định, nhưng ngươi cũng không phải nóiđùa chứ?” Người làm khinh bỉ nói: “Ba quan tiền có thể mua cái gì? Talớn như vậy, cũng chưa từng thấy qua.”
Lão nhân la ầm lên: “Vậy các ngươi rốt cuộc là cho gửi hay không cho gửi?”
Người làm lập tức vẫy tay, giống như đuổi ruồi. “Đi đi đi, đi nhà khác đi, hoặc hiệu Hứa Vạn Lợi sẽ cho ngươi gửi ba quan tiền, quymô của bọn họ nhỏ hơn, mà Cát Tường tiền trang chúng ta, không thể đểloại người như ngươi đến quấy rối lung tung . . . . .”
Cát Tường tức giận biến sắc, nàng rốt cuộc không thể nghe nổi nữa, bước nhanh tới.
“Im miệng cho ta!” Nàng cáu kỉnh trách cứ người làm, trên mặt giống như bao bọc một tầng sương lạnh, không có chút cười.
Người làm nuốt nước miếng một cái, chỉ vào người nọ tố cáo,“Bẩm Tường cô nương, người này là cố ý tới quấy rối, chỉ gửi ba quantiền. . . . . .”
“Ta bảo ngươi im miệng!” Cát Tường lạnh lẽo nói, môi hồnggiương nhẹ, nhưng nói ra những lời nặng nề. “Nghe rõ cho ta! Tiền trangchúng ta mở cửa làm ăn, bất kể bao nhiêu, cũng đều giống nhau, cũng đềuchịu trách nhiệm, cũng không quản là người buôn bán nhỏ hay quan lạiquyền quý, thái độ đối xử như nhau!”
Nói xong, nàng xoay người tới trước mặt lão nhân, cụp xuốnglông mi dài, chào hỏi. “Vị đại gia này, thật xin lỗi, là người làm tiềntrang chúng ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, phiền ngài chờ mộtchút, lập tức giúp ngài gửi bạc, xin ngài đại lượng, sau này còn tiếptục tới tiền trang.”
Lão nhân hừ một tiếng, đem ba quan tiền giao cho nàng, nàng vô cùng cẩn thận nhận lấy, giao do người làm.
Sau khi lão nhân đi, Cát Tường cũng không quan tâm ở đây cónhiều người ngoài cùng những người làm khác, liền nghiêm nghị giáo huấn người làm vừa rồi.
“Tiểu Tam Tử, ngươi nghe đây!” Nàng dùng âm lượng mà tất cảmọi người có thể nghe được nói: “Mỗi người địa vị cao thấp thế nào, ngân lượng không quan tâm ít hay nhiều, tiền trang có mở lớn hơn nữa, nếukhông có người đến thăm, cũng vô ích, hôm nay ngươi không để người tatrong mắt, ngày mai có thể chính là khách hàng lớn của tiền trang! Hômnay ngươi phạm vào một lỗi lớn không thể tha thứ, nhưng, nể tình ngươimuốn chăm sóc mẫu thân đang ngã bệnh mới không đuổi ngươi đi, lần saunếu tái phạm tật xấu tự đại này, ta nhất định sẽ không tha thứ.”
Tiểu Tam Tử ủ rũ cúi đầu nói: “Dạ biết, Tường cô nương, làtiểu nhân mắt cẩu nhìn hẹp hòi, là tiểu nhân không suy nghĩ, tiểu nhânbảo đảm lần sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, xin ngài yên tâmđi!”
Cát Tường gật đầu một cái. “Được, ta chờ xem biểu hiện củangươi! Cũng hi vọng ngươi thật sự hiểu đạo lý này, không phải là nói cólệ.”
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, cất giọng thanh thúy nói: “Mọingười nghe đây! Chúng ta mở cửa làm ăn, hòa khí sinh tài quan trọngnhất, mỗi một vị khách nhân tới cửa đều là quý nhân của chúng ta, đềuphải lễ phép, mời uống trà trong khi chờ đợi. Ta hi vọng mọi người ghinhớ kĩ những lời này trong lòng, đồng thời làm việc thật tốt.”
“Dạ!” Bọn tiểu nhị thanh âm vang dội, trung khí mười phần, đồng thanh trả lời.
Cát Tường lúc này mới lộ ra một nụ cười. “Mọi người làm việcđi! Ngày hôm nay là Trung thu, Thanh gia bảo mọi người trước khi về nhàtới phòng thu chi lãnh thưởng.”
Đoàn người một trận vui sướng. “Cám ơn Thanh gia! Cám ơn Tường cô nương!”
Cát Tường trở lại trong quầy, nghe được vài dân chúng bìnhphẩm nàng từ đầu tới chân, giống như là không sợ nàng nghe được, cũngcũng như là không biết nàng sẽ nghe được, nói cũng hăng say.
“Này Kim lão bản thật khí phách, thương mậu tổng hào của CôNhị đương gia đời trước, ai ngờ rằng Kim lão bản thanh tú như vậy mà khi tức giận lại quyết đoán chủ trì một tiền trang.”
“Đúng vậy, nhìn thái độ xử lý chuyện vừa rồi của Kim lão bản, nói nàng là đương gia chủ mẫu Cát Tường tiền trang cũng không quá đángđâu!”
“Nói cũng kỳ quái, Kim lão bản cùng Thanh gia thế nào vẫnkhông thành thân?” Người đàn bà nói, ánh mắt vẫn nhìn vào trên người Cát Tường.
“Nói đúng, nhìn nàng, một lòng lo nghĩ cho Thanh gia, thế nào không muốn cầu xin cái danh phận? Có phải có nội tình gì chúng ta không biết hay không?”
“Kim lão bản đã ngoài hai mươi? Có phải Thanh gia ghét bỏnàng không? Nghe nói trong thành có rất nhiều quan gia thiên kim cũngrất ngưỡng mộ Thanh gia, nàng không sợ Thanh gia bị người đoạt đi sao?”
“Nữ nhân a, thanh xuân qua cũng không đáng tiền. . . . . .”
Nghe thấy, nàng đều nghe thấy, nhưng nàng không ngẩng mắt, tiếp tục các khoản mục của nàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng vậy, nàng đã là lão cô nương, trong thành còn nhiều cônương dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi hơn nàng, đã không có người tới cửa xin cưới nàng nữa.
Kể từ sau khi đại ca nàng qua đời, nàng cùng Bùi Thanh giốngnhư có ký kết ngầm, không hề không đề cập tới chuyện tình cảm, chỉchuyên chú với chuyện của tiền trang.
Đây là chuyện nàng muốn làm, cũng là chuyện hắn muốn làm,không cần phải nói rõ, đem tâm tư đặt ở tiền trang, dĩ nhiên là sẽ không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống như thế, cũng không có cái gì không tốt, dù sao,hắn, đang ở bên cạnh nàng, ở nơi nàng mỗi ngày thấy được, như vậy là đủrồi.
“Tiểu thư! Làm sao người vẫn còn ở nơi này chứ?”
Thanh âm hổn hển của Tiểu Thúy truyền đến, Cát Tường lấy lạitinh thần, ngước mắt, nhìn thấy nàng chau mày lại, hai tay bắt chéo, bộdạng rất không đồng ý.
“Ta vẫn ở chỗ này mà.” Nàng nhẹ cười một tiếng. “Ta không phải là mỗi ngày đều ở chỗ này sao?”
Tiểu Thúy mở lớn mắt, “Nhưng hôm nay là Trung thu!”
“Ta biết hôm nay là Trung thu, Trung thu cũng vẫn bìnhthường.” Cát Tường mỉm cười. “Thế nào? Ngươi muốn cùng A Kính ra ngoàisao? Muốn đi thì đi đi, có chuyện ta sẽ phân phó Tiểu Mai.”
A Kính là con trai lớn của Lưu Thành, một tiểu tử rất chịukhó, mọi người đều biết hắn thích Tiểu Thúy, Tiểu Thúy đối với hắn cũngcó tình ý, chẳng qua là xấu hổ, không muốn nói ra.
“Nô tỳ nào có nói muốn cùng người nào đi ra ngoài, tiểu thưđừng nói lung tung.” Tiểu Thúy đỏ mặt chối. “Hôm nay là Trung thu, Huyện lão gia muốn mời Thanh gia làm khách quý trên thuyền, ngài dĩ nhiêncũng là thượng khách, phải nhanh trở về trang điểm ăn mặc, tiếp tục ngồi ở chỗ nầy, sẽ đến không kịp.”
Cát Tường cười một tiếng, “Ta có cái gì mà mặc đẹp? Một bộ áo trắng là được, ngược lại ngươi, nhanh đi trang điểm đi, đến bên hồ,ngươi muốn đi lúc nào cũng được, ta sẽ không trách tội.”
Nàng kiên trì muốn thay nghĩa huynh nàng túc trực bên linh cữu ba năm, vì vậy quanh năm đều một thân bạch y.
“Ai, tiểu thư, ngài lại vứt đi nơi nào rồi?” Tiểu Thúy bĩumôi, tức giận nói: “Nô tỳ là thay ngài sốt ruột, ngài ngược lại còn nhàn hạ thoải mái trêu đùa nô tỳ, thật là hảo tâm không có hảo báo! Trongthành nữ nhân ái mộ Đại đương gia nhiều như vậy, tất cả mọi người đềutranh giành, người mộc mạc như vậy sao có thể so cùng người khác!”
“Tại sao ta phải so với người khác?” Cát Tường buồn cười hỏi.
Tiểu Thúy ánh mắt mở lớn, “Đương nhiên là để giữ chặt tâm của Thanh gia!”
Nàng cười nhạt.”Ngươi nghĩ quá nhiều.”
Ai, Bùi Uy cũng đã là cha của bốn đứa nhỏ rồi, Bùi Thanh dĩ nhiên cũng nên lấy vợ sinh con. . . . . .
Chẳng qua là, nàng yêu hắn sâu như vậy, làm sao quên được bản thân không hoàn chỉnh, trở thành vợ của hắn đây?
Nàng đương nhiên có nghĩ tới, nếu có nữ tử khác chiếm lấy tâm của hắn, nàng nên làm như thế nào?
Nàng cũng muốn chúc phúc hắn, nhưng nàng nhất định sẽ tan nát cõi lòng.
“Tại sao ngài phải vô tình như vậy?” Tiểu Thúy giậm chân. “Nô tỳ chẳng qua là muốn ngài trở về ăn mặc đẹp một chút, cho dù không phải là vì Thanh gia, ngài cũng là tấm bảng sống của Cát Tường tiền trangchúng ta, không làm đẹp sao được?”
“Tiểu Thúy nói không sai.” Thê tử Lưu thành – Ngô Thị đitới, cười tủm tỉm nói: “Tường cô nương, muội cũng nhanh trở về ăn mặcđi, tất cả mọi người về nghỉ lễ, khách tới cũng ít đi, buổi tối muộiphải cùng Đại đương gia đi chung thuyền, là mục tiêu chú ý của mọingười, chuẩn bị xinh đẹp một chút cũng không sai.”
Cát Tường bật cười. “Lưu đại tẩu, làm sao tẩu cũng theo Tiểu Thúy trêu đùa?”
“Ta không phải trêu đùa, là lời tâm huyết.” Ngô Thị nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nữ vi duyệt kỷ giả dung*, nữ nhân nào không muốn ăn mặc xinh đẹp một chút cho nam nhân mình yêumến nhìn? Ta tự mình làm một bộ xiêm y cho muội, đã để vào trong phòngmuội rồi, là màu trắng thuần, hôm nay nhất định phải mặc nha.”
*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: ý nói nữ nhân phải chăm chút đến dung nhan của mình.
Nàng cảm động nói: “Cám ơn Lưu đại tẩu, ta sẽ mặc.”
Trăng tròn, người đoàn viên.
Chẳng biết tại sao, cuộc sống này, luôn đặc biệt khiến người ta sầu não, là lòng của người có tình không cách nào đoàn viên sao?
Ai, nàng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.