Du Vũ rời khỏi phòng thay đồ, dừng bước trước cửa chính. Vào lúc này, nhà thi đấu đã không còn bóng người, cậu nghe thấy Diêm Chính và Trương Diễm Minh tán gẫu ngoài đại sảnh.
Du Vũ nhìn xuyên qua khe cửa, trên chiếc bàn tròn màu trắng cạnh lối vào có hai ly nước, hai người vừa nói vừa cười. Tay cậu đặt trên nắm cửa, lại chậm chạp không đẩy ra.
Diêm Chính nhấp một ngụm trà, xúc động nói: "Năm nào anh cũng đến trường thể thao và các câu lạc bộ thiếu niên tuyển người. Anh gặp được rất nhiều đứa trẻ có thiên phú. Những đứa trẻ đó đến rồi đi, mỗi năm có thể có hơn nửa giới chọn từ bỏ. Đối với một vận động viên chuyên nghiệp, kĩ thuật và thiên phú rất quan trọng, nhưng còn quan trọng hơn là phải kiên trì, có một trái tim ngoan cường, phấn đấu."
Nói rồi ông chợt lắc đầu: "Đứa nhỏ Du Vũ này, anh cảm thấy em ấy thiếu hụt thứ đó -- nói như thế nào đây, không có khát vọng chiến thắng."
Trương Diễm Minh mỉm cười, nói Du Vũ rất mạnh mẽ, anh chưa thấy nó đấu đá với Tô Liệu mỗi ngày, không thi bơi thì so chống đẩy, nghe nói còn so xem ai đến căn tin trước.
Diêm Chính nghe thế cũng bật cười: "Con trai cự cãi như vậy là chuyện thường, anh không nói tới cái đấy. Ý anh là loại -- quyết tâm không sớm thì muộn tôi cũng là nhà vô địch thế giới. Đối với một vận động viên chuyên nghiệp, đó là yếu tố không thể thiếu."
"Anh thật là, " Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.