Trong lúc mơ màng, Du Vũ phát hiện ra một quy luật —— chỉ cần khi nào cậu và Tô Liệu ở cùng nhau thì rất dễ mất mặt. Quên đi, mất mặt thì thôi, quần cũng từng quên mang rồi, còn gì xấu hổ hơn nữa.
Tô Liệu đỡ Du Vũ ngồi dựa vào tủ đồ. Anh thuần thục đưa tay sờ trán Du Vũ, sờ động mạch cổ của cậu một chốc, sau đó, đứng dậy đi đến hộc tủ của mình tìm đồ.
Du Vũ nghe được vài tiếng "leng keng" lanh lảnh, như âm thanh vật gì đó va phải kim loại. Ngay khi cậu đang ngẩn ngơ suy nghĩ "sao cuộc đời lại khổ như vậy", khoang miệng đột nhiên cảm nhận được vị ngọt. Hương vải tức thì tràn ngập trong xoang mũi.
Du Vũ giãy dụa mở mắt ra.
"Này, cậu khỏe chưa?" Tô Liệu khua tay trước mặt cậu, "Tôi đoán cậu bị hạ đường huyết, ngồi xuống sẽ dễ chịu hơn."
"Đã bảo cậu buổi trưa ăn nhiều một chút."
Du Vũ ngồi một lúc, trong miệng ngậm kẹo, màn hình điện tử chập chờn trước mắt cuối cùng cũng kết nối được, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng. Ánh mắt của cậu rơi lên tay Tô Liệu, đối phương cầm một hộp thiếc hình tròn sáng loáng màu hồng nhạt, bên trên vẽ hình mật đào và vải, cùng vài chữ cái tiếng Anh.
Du Vũ đã sớm không còn xa lạ với màu hồng bling bling này nữa. Cậu nhắm mắt lại, một tay khoát trên bụng, khóe môi cong lên, trêu chọc: "Để tôi đoán xem, đây là kẹo của em gái cậu."
"Sai, đây là kẹo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591043/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.