Trái tim Du Vũ đánh "thịch" một tiếng, sau lưng lạnh lẽo. Cậu luống cuống tay chân muốn nhét bài thi vào, nhưng đã chậm. Tô Liệu giật lấy tờ bài thi ngữ văn từ tay cậu.
Trong trí nhớ của Du Vũ, Tô Liệu luôn tươi cười, ôn hòa, dễ gần, hoặc đôi khi trông tiện tiện. Trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Liệu. Thậm chí còn không phải tức giận, chỉ đơn thuần không có cảm xúc mà thôi. Cậu nhìn đôi tay gai góc của Tô Liệu chậm rãi vò tờ giấy thành một cục, âm thanh "sột soạt" vô cùng chói, như một hình phạt cho đôi tai cậu.
Thà Tô Liệu nhảy dựng lên chửi ầm hoặc trực tiếp ấn cậu lên cửa tủ đấm nhừ tử, Du Vũ cũng không cảm thấy khó chịu như hiện tại.
Nên thấy, không nên thấy, cậu đều đã nhìn rồi.
Kỳ thực cậu cũng rất hối hận.
Tại sao phải cố tình khốn nạn? Cậu chỉ mong mình mất trí nhớ ngay lập tức.
Mở đầu đoạn văn chỉ có một câu —— "Người người ca tụng tình mẫu tử thiêng liêng, nhưng chưa từng có ai hỏi đứa trẻ ấy rằng liệu em có bằng lòng đến thế giới này với cái giá như vậy hay không”.
Trong văn sử dụng ngôi thứ nhất "Tôi" có một người bạn, mẹ của cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh khi mang thai, bác sĩ nói với bà nếu tiếp tục mang thai, việc sinh nở có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bà vẫn nhất quyết sinh con ra. Cuối cùng, ngày sinh nhật của đứa trẻ không may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591040/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.