Du Vũ cảm thấy vải nhanh khô là một trong những phát minh vĩ đại nhất thế giới, và thực sự cứu lấy thế giới. Sấy khô quần bơi xong, Du Vũ tức giận chạy đi chuộc lại cá voi sát thủ nhỏ của mình.
Tô Liệu đang nhàn nhã dựa vào lan can hóng gió biển.
Du Vũ giận đến không thể tả, nói không thành câu: "Cậu bệnh hả? Con mẹ nó —— cậu lục lọi cặp tôi —— đã vậy còn trộm mất —— "
Tô Liệu xoay người, khuỷu tay chống lên lan can, ngón giữa và ngón trỏ hờ hững kẹp túi chống thấm đựng cá voi nhỏ, lắc lắc: "Đến, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Cậu rạch đi?" Du Vũ trừng Tô Liệu, khoanh tay trước ngực, hất cằm, "Tôi chống mắt lên coi cậu rạch như thế nào?"
Tô Liệu lấy từ trong cặp một thứ giống như trang sức kim loại, mở ra cái "cách", hóa ra là một cây kéo gấp đa năng. Một tay anh giữ chiếc quần bơi, tay kia cầm kéo chọt vào đũng quần.
Du Vũ không ngờ người này lại mang theo công cụ gây án, vội vã hô lên: "Ê ê —— đừng! Đại ca, thương lượng đi!"
Tô Liệu dừng động tác, lạnh lùng nhướn mi, Du Vũ lập tức đưa bản ghi trò chuyện để chứng minh mình trong sạch: "Tôi đây bị ép. Nếu không biết nói với bọn họ thế nào?"
Ngón tay Tô Liệu lướt trên màn hình, ánh mắt dừng ở câu "bạn học nữ không tiện nói tên". Trong lòng anh rõ Du Vũ không làm gì sai, nhưng một bụng tức giận không có chỗ xả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591037/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.