Thành tích cuối kì đã có, hai người đều thành công "giữ" được chỗ ngồi của mình. Tô Liệu đạt hạng ba, bất ngờ hơn là Du Vũ một đường vọt hơn trăm hạng, đến cả Diệp Tĩnh cũng nhìn cậu với ánh mắt khác xưa. Năm nhất cao trung, gộp cả học sinh dự thính và học sinh thể dục chỉ cỡ tám chín mươi người, Du Vũ chợt nhận ra, điểm của mình thậm chí còn cao hơn một số bạn học thi tuyển vào trường, không thể không bội phục kĩ năng đoán đề thần sầu của Tô Liệu. Tô Liệu nhìn "giấy trắng" ghi thành tích của cậu, cười nói: "Nói đi, định cảm ơn tôi như thế nào đây?" Du Vũ vốn muốn đẩy Tô Liệu chết dí ở đâu càng xa càng tốt, nhưng cậu không thể chối bỏ mình có thể tiến bộ lớn như vậy, không thể không kể công ghi chép của Tô Liệu, nhất thời xấu hổ. Cậu ngoảnh mặt đi, hơi oan ức bĩu môi: "...Ai mà biết." "Cậu muốn cái gì?" Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm này của Du Vũ, Tô Liệu đều không nhịn được ý muốn bắt nạt cậu. Anh nhếch khóe miệng thành một độ cong mờ ám, cầm tờ giấy quét qua chóp mũi Du Vũ, khẽ cười: "Chưa nghĩ ra, trước tiên cho nợ." * Kết thúc nửa năm lớp mười, Du Vũ dốc sức huấn luyện toàn thời gian ở tuyển tỉnh. Ngay cả năm mới Diêm Chính cũng không định thả, chỉ cho Du Vũ nghỉ đúng ba ngày. Đêm 30, cậu và mẹ đi xe buýt về Hoa Khê, đến chiều mùng 2 tết, Du Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591027/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.