Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Huấn luyện viên, anh nghiêm túc chút đi."
Trịnh Tây Dã thẳng thừng trả lời: "Sao tôi lại không nghiêm túc."
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn anh chằm chằm: "Kiểm tra chăn thì kiểm tra, em có thơm hay không thì có liên quan gì?"
"Sao lại không liên quan." Ánh mắt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Quân bị là quân dụng, thơm ngào ngạt thì ra cái gì? Nếu em xịt nước hoa hoặc dùng các loại hương liệu khác, chốc lát bị đội trưởng Cố các em ngửi thấy, không dạy dỗ em mới là lạ."
Hứa Phương Phỉ sau đó mới phản ứng lại: "A. Cho nên, anh sợ đội trưởng Cố hiểu lầm em dùng nước hoa sẽ phạt em, nên mới hỏi chuyện mùi hương?"
Trịnh Tây Dã nhìn cô: "Nếu không thì sao."
Hứa Phương Phỉ khi nghe như vậy có chút xúc động, nhưng cũng cảm thấy rất bất lực. Cô nhíu mày, lại nhấn mạnh với anh: "Huấn luyện viên, em thật sự không có."
Cô gái nhỏ trông có vẻ buồn rầu và xấu hổ, trông thật tội nghiệp và đáng thương. Ánh mắt Trịnh Tây Dã bất giác trở nên nhu hòa, khẽ thở dài một tiếng: "Tôi biết mùi thơm là từ trên người em. Chỉ là muốn cùng em xác nhận một chút."
Hứa Phương Phỉ sau khi nghe xong, mới nhớ tới mấy phút trước bạn cùng phòng bị Ngô đội dẫn đi, đưa tay chọc vào chăn bông của mình, hỏi: "Lát nữa em cũng phải mang chăn xuống lầu sao?"
Trịnh Tây Dã nói phải, tiếp tục: "Chương trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591011/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.