Ngay khi vừa xuống nước, Du Vũ đã rơi vào cuộc "vật lộn" hỗn loạn đúng nghĩa, đầu và chân còn bị người khác đá trúng hai lần. Điều này thực sự là một khởi đầu tồi tệ, cậu không muốn lãng phí sức lực của mình để "mở đường máu" ngay tại điểm xuất phát, vì thế dần dần kéo giãn khoảng cách với "đội hình người" tam giác phía trước, bơi ở cuối tốp thứ hai.
Cậu vẫn không khỏi nghĩ ngợi: Rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả Diêm Chính và mẹ đều muốn giấu cậu. Du Vũ biết mình đang thi đấu, không nên tiếp tục nghĩ nhiều vào lúc này. Nhưng trong nhiều trường hợp, lý trí có thể chiến thắng nỗi đau thể xác nhưng lại không thể chế ngự được sự thoát ly của tinh thần.
Nghĩ đến ông nội, Du Vũ nhớ lại lần đầu tiên cậu vượt biển khi vẫn còn là một đứa nhỏ —— bơi thẳng từ Hoa Khê đến đảo Vọng Tiên. Mùa hè năm ấy cậu tròn chín tuổi, ông nội đội một chiếc mũ rơm lớn và đeo kính râm, cởi trần, mặc chiếc quần đùi rách rưới không mấy nổi bật, chân đi dép lào. Khi ấy ông cụ còn khỏe mạnh hùng hục, chỉ về phía biển khơi xa xa hỏi cậu có muốn bơi qua đấy không. Trong trí nhớ của Du Vũ, đó là một ngày mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhất và nước biển có màu như ngọc bích.
So với biển cả bao la, cậu bé nhỏ như hạt cát. Lúc đó Du Vũ có chút sợ sệt, nắm chặt tay ông nội không nói gì.
Hứa Thanh Lan là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-song/2591001/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.