Quý Vân Lưu sau khi ném hoa la dơn ra cũng đang tìm kiếm đạo phù trong túi. Nàng ở núi Tử Hà nửa tháng, thân thể đã dưỡng trắng trẻo mập mạp. Nhưng luận linh khí lại chưa khôi phục nửa phần. Lúc này, nàng lục khắp túi mà Tử Hà Quan phát xuống cho mỗi người mới tìm thấy mấy lá Hoả chiết phù.
Hoả chiết phù, tên cổ ý chính là dùng làm mồi lửa lấy lửa.
"Đây đều là thứ gì!" Lục nương tử nghẹn họng nhìn trân trối, một túi vải chứa Hoả chiết phù đều bị ném đi, "Các ngươi mỗi ngày vẽ tới vẽ lui cũng chỉ vẽ những thứ này?"
Dù cho một túi vải chứa Hoả chiết phù toàn bộ đều ném ra ngoài thì ngọn lửa châm lên giữa ngày đông khắc nghiệt cũng chỉ thoáng ngăn trở bước chân thích khách mà thôi, căn bản không có tác dụng thực chất. Thích khách càng sẽ không ngu ngốc vọt một chân vào ngọn lửa, tự mình thiêu đốt thân thể chính mình.
"Sư thúc, chúng tôi còn vẽ bùa bình an, phù trừ tà, phù đuổi hung, tịnh tâm phù,..." Một đạo nhân nhỏ làm người cực kỳ thành thật. Trước mắt sinh tử, nghe Quý sư thúc chất vấn, thân thể nghiêng qua, đáp lại nàng, "Sư huynh vào quan mười năm trở lên còn biết vẽ Trấn Hồn phù. Chỉ là đệ tử còn không biết, trong túi ngài hẳn có Trấn hồn phù..."
Lục nương tử nghĩ đến Tần vũ nhân lúc trước ở ngoài phủ trưởng công chúa bị thích khách đuổi giết cầu cứu, lại nghe lý do thoái thác trong túi chỉ có đùi gà của ông ấy, trong miệng "Ha hả" hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075418/chuong-367.html