"Cha con nhịn năm này nối tiếp năm kia lại là vì ai?!" Kỳ Bá tước buông tay, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, "Ngọc Du trời sinh tính đa nghi, nếu cha không giả ngây giả dại thì làm sao bảo vệ con bình an lớn lên, bảo vệ thân phận của mẹ con, lại làm sao bảo vệ của cải của phủ Kỳ Vương chúng ta! Ta chỉ cần hơi lộ ra chút dã tâm, con và mẹ con sẽ lập tức mất mạng!" Năm đó, ông ta cũng giống như Ngọc Đang, niên thiếu có chí, một lòng muốn đoạt lại thứ thuộc về mình. Hiện giờ, một năm lại già hơn một năm, dường như thật sự chí khí chưa thành đã mất đi ý chí chiến đấu, không muốn cực đoan quá khích, chỉ muốn an ổn cầu thắng. Ngọc Đang thấy Kỳ Bá tước có vẻ dao động, nhân cơ hội nói: "Cha, được làm vua thua làm giặc. Mặc dù chúng ta thất bại, con cũng không uổng đời này tới thế gian một chuyến!" Kỳ Bá tước ngẩng đầu nhìn đứa con trai này của mình. Từ một đứa bé con lúc sinh ra chỉ lớn hơn bàn tay một chút được ông ta ôm vào trong ngực năm ấy, lớn đến bây giờ cũng đã mười bảy năm. Mục Vương chín tuổi vào Quốc Tử Giám, phu tử nói Thất hoàng tử Ngọc Hành tài tình nhạy bén, có thể đã gặp qua là không quên được. Một ngày kia, Ngọc Đang mười tuổi bắt lấy trứng chim, còn bị phu tử dẫn về nhà nói trẻ con không thể dạy... Mà khi đó, phu tử vừa đi, Ngọc Đang ném trứng chim xuống, nháy mắt đọc lại bài văn Ngọc Hành đã đọc qua, không chỉ có thể gặp qua là không quên được, còn có thể đọc làu làu. Nếu không phải vì khiến Hoàng Đế không nổi lên lòng nghi ngờ, nếu không phải không thể để nhi tử nhà mình quá xuất chúng khiến người chú ý, Ngọc Đang nhà ông cũng nên là một thiếu niên được vạn người tung hô ngưỡng mộ. "Được, anh hùng cái thế, nếu con thỏa thuê mãn nguyện, ta không cản trở con!" Kỳ Bá tước từ eo lấy ra một tấm lệnh bài bằng sắt đen, "Hai vạn trọng binh Giang Hạ, hai ngàn thị vệ trong kinh, từ hôm nay trở đi, toàn bộ do con chỉ huy điều hành!" Hai mươi năm khổ tâm gầy dựng, xác thật cũng nên tính toán món nợ hai mươi năm trước. ...... Trong phủ Mục Vương, bởi vì Đại Lý Tự và thị vệ tuần ra tiến đến làm thích khách bại như núi đổ, toàn bộ phủ Mục Vương đều bị điều tra sạch sẽ, không buông tha bất luận một góc nào. Trần Đức Dục thấy cả người Mục Vương đằng đằng sát khí, nghĩ đến lục nương tử tối hôm qua được ôm trở về không chừng lại xảy ra chuyện, khi mang theo người rời khỏi phủ Mục Vương, cung kính hành lễ nói: "Điện hạ, Quý lục nương tử đại nhân đại nghĩa, phần hiệp nghĩa này thật sự làm người bội phục. Sau này nếu nàng ấy có yêu cầu, xin điện hạ cứ việc dặn dò, hạ quan tự nhiên dốc hết sức lực, toàn lực ứng phó!" Trương ngự y lại bị Tịch Thiện suốt đêm mời đến bắt mạch. Vào phòng, Trương ngự y thấy Quý Vân Lưu nằm trên gối tơ tằm, trong lòng thở dài một tiếng, đeo hòm thuốc vài bước đi qua. Ông và vị lục nương tử này cũng coi như có duyên mấy phen. Ngày đó ở núi Tử Hà, cũng là ông giúp vị lục nương tử này xem thương thế. Khi đó, ông tận mắt nhìn thấy vị lục nương tử này và điện hạ đồng sinh cộng tử, sau đó biết được hai người được Hoàng Đế tứ hôn, trong lòng vì đôi phu thê nhỏ này vui sướng một phen. Không nghĩ rằng, hôm nay lại thấy nàng hơi thở thoi thóp. "Điện hạ, nếu lục nương tử có thể chịu đựng ba ngày này, vậy sẽ gặp dữ hóa lành..." Xem xét nửa ngày, Trương ngự y nói ra lời hệt như Tần nhị nương tử. "Vậy nếu không thể chịu đựng thì sao?" Ngọc Hành hỏi. "Chuyện này..." Trương ngự y lại liếc nhìn người trên giường, không cách nào nói ra kết quả kia. Ông ta vén quan bào, quỳ xuống: "Hạ quan vô năng... Còn xin điện hạ trách phạt." "Cơ hội lục nương tử tỉnh lại là bao nhiêu?" "Chuyện này..." Trương ngự y ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng là ăn ngay nói thật, "Chỉ sợ rất xa vời..." "Tịch Thiện, ngươi đưa Trương ngự y đến thư phòng viết đơn thuốc." Thất hoàng tử ngồi ở đầu giường, giọng nói không nghe ra bất luận cảm tình gì. Từ chỗ Trương ngự y trông qua, chỉ cảm thấy sắc mặt Mục Vương điện hạ so với ngày thường trắng hơn một chút, tay đặt trên đùi nắm rất chặt. Trương ngự y thở dài một tiếng, theo Tịch Thiện ra ngoài. Ông thật sự không nghĩ tới, hiện giờ lại bắt mạch thay đứa bé này đã là biểu hiện dầu hết đèn tắt. Ngự y vừa đi, Ngọc Hành trực tiếp bế Quý Vân Lưu lên, bắt đầu mặc vào từng món quần áo cho nàng. "Thất gia?" Cửu Nương bị hành động của Thất hoàng tử dọa sợ. Lúc này hơn nửa đêm, Mục Vương mặc quần áo cho cô nương nhà nàng làm gì? "Giúp lục nương tử thu dọn hành lý, bảo Ninh Thạch chuẩn bị xe ngựa." Ngọc Thất không ngừng tay, đầu cũng không quay sang, chỉ mở miệng phân phó: "Lại bảo Tịch Thiện giúp ta thu dọn hành lý, ta muốn mang theo lục nương tử đến núi Tử Hà." Cửu Nương giật mình, đứng ở nơi đó thấy Mục Vương không có ý dừng lại, vội vàng xoay người đi ra ngoài. Mục Vương suốt đêm khởi hành kinh động Tạ Phi Ngang và Ninh Mộ Họa trong phủ. Tạ tam thiếu mang bả vai đã băng bó, được Triệu Vạn đỡ tới, đứng ở chỗ cửa trong muốn thử ngăn cản Mục Vương lần cuối: "Thất gia, lần này ngài đi, hậu quả như thế nào, ngài cần phải nghĩ kỹ. Hiện giờ cả phủ Mục Vương trong kinh thành mà thích khách còn dám xông vào, khó bảo đảm bên ngoài không có thích khách. Lúc này không đến hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, buổi lâm triều ngày mai quan trọng..." Hôm qua Thái Tử bị phế, vị trí Đông Cung bỏ trống, hôm nay chỉ sợ các đại thần đã có đối tượng đều sẽ đưa ra ý kiến, nâng đỡ người trong lòng bọn họ vào triều hoặc đảm nhiệm chức vụ trong triều. Mà hôm qua phủ Mục Vương bị thích khách tập kích, chuyện này càng cần Mục Vương tự mình lên triều báo cáo với Hoàng Đế. Như vậy, buổi lâm triều sau hừng đông, nếu Thất hoàng tử có thể biểu hiện một phen trước mặt Hoàng Đế sẽ có thể ổn định lòng triều thần, có thể nói là thời cơ tốt nhất để lung lạc lòng người. Kẻ đứng đầu, chính là người giỏi về bắt lấy bất luận cơ hội nào có thể lợi dụng! Thất hoàng tử đưa tay tiếp nhận hoa la dơn Cửu Nương dâng lên, hệt như không nghe được những lời của Tạ Tam, không chút do dự giẫm lên bục gỗ, vén rèm chui vào trong xe ngựa. "Thất gia, nếu muốn thành nghiệp lớn, hy sinh là không thể tránh được... Hôm nay mặc dù ta chết ở phủ Mục Vương, ta xuống địa phủ cũng sẽ không trách cứ Thất gia ngài trước mặt Diêm Vương... Cơ hội ngày mai chính là ngàn năm một thuở..." Nhìn mành xe buông xuống, hai chiếc xe ngựa chạy càng lúc càng xa, không hề có vẻ gì sẽ quay đầu lại, Tạ tam thiếu đường đường là nam nhi, nước mắt nóng hổi lại chảy ra, khóc vô cùng đau đớn hệt như cha ruột qua đời. "Thiếu gia, Mục Vương điện hạ lo lắng cho an nguy của vị hôn thê, suốt đêm đến núi Tử Hà cũng không có gì đáng trách..." Triệu Vạn nhìn thiếu gia nhà mình, khó hiểu vì sao y lại khổ sở như thế bèn nhỏ giọng an ủi một câu: "Qua mấy ngày, Mục Vương điện hạ sẽ trở lại..." "Ngươi hiểu cái gì!" Tạ tam thiếu dùng tay áo lau nước mắt, tiếng khóc ngăn cũng không ngăn được: "Thiếu gia nhà ngươi sau này liền phải đi theo Cẩm Vương mỗi ngày đánh mạt chược... Khi không đủ người, còn phải lôi ngươi tới cho đủ..." Mục Vương đây là điên rồi, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn... Chỉ cần sau này làm Hoàng Đế, hậu cung dạng mỹ nhân nào không có. Nhưng Mục Vương vì một lục nương tử, thời cơ tốt như thế bày ở trước mắt vậy mà không chút do dự liền từ bỏ... A a a, một khi đã như vậy, Mục Vương còn bảo hắn thi Trạng Nguyên, làm Tu soạn Hàn Lâm Viện làm gì, lúc trước hắn mỗi ngày đi theo Cẩm Vương nướng khoai lang đánh mạt chược thật tốt! Thật là khiến lòng nhiệt huyết tràn ngập của hắn đều bị trận tuyết lớn này tưới diệt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]