"Trần Đức Dục." Hoàng Đế bình tĩnh, cầm một quyển sổ con khác từ phía sau bàn đi ra, đứng trước mặt ông ta, "Nếu ngươi vào phủ Kỳ Vương mà không điều tra ra được chứng cứ phạm tội của Kỳ Vương, ngươi phải gánh vác cái gì, bản thân ngươi biết chứ?"
Tay chân Trần Đức Dục nháy mắt lạnh lẽo, cắn răng dập đầu ba cái: "Vi thần nguyện lấy đầu trên cổ làm giá. Nếu vi thần không điều tra ra được gì trong phủ Kỳ Vương, vi thần nguyện lấy chết chứng minh trong sạch cho Kỳ Vương, nhất định không để người đời vu hãm Kỳ Vương, không để tổn thương hoà khí giữa Hoàng Thượng và Kỳ Vương!"
Mụ nội nó, địa vị cao trên triều đình này thật mẹ nó không phải người làm! Không điều tra thì nói ngươi làm việc bất lợi, là thùng cơm chỉ lấy bổng lộc không làm việc! Đi điều tra, vì mặt mũi hoàng gia, vì Hoàng Đế sau này có thể xưng một câu rộng lượng nhân hậu trước mặt người đời, ông ta còn phải cầm cái đầu lúc ẩn lúc hiện của chính mình làm bảo đảm! Đời người bi thương như chim công bay về phương Nam*!
*Khổng tước đông nam phi (chim công bay về phương Nam) là tên một bài nhạc phủ đời Hán, dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung Quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075375/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.