Chương trước
Chương sau
Quý Thất đáp: "Chính là ý mà Tống tỷ tỷ nghe thấy!"
"Ngươi!" Tống Chi Hoạ vừa định mở miệng cãi nhau ba trăm hiệp với thất nương tử, Quý Vân Lưu đã mở miệng chặn đứng nàng ta: "Tống tỷ tỷ, lời của thất muội muội tuy không lọt tai, nhưng muội ấy vẫn là có ý tốt. Nơi này nhiều người gió lớn, sợ có vạn nhất, không bằng Tống tỷ tỷ đến nhà ấm ngồi nghỉ ngơi một chút đi." Nàng nói xong rồi dặn dò Tự Cẩn đưa Tống Chi Hoạ đến nhà ấm.
Dường như Tống Chi Hoạ cũng bực bội ánh mắt mọi người nơi này nhìn chính mình, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nói muốn về phủ Cảnh Vương. Dù sao nàng ta cũng khoe khoang xong rồi. Nơi này không chấp nhận được nàng ta, nhưng người trong phủ Cảnh Vương đều xem nàng ta là bảo bối đấy!
Nàng ta không ở nơi này gây chuyện làm chướng mắt, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt. Quý Vân Lưu hiện giờ đã quản việc trong phủ, nghe vậy, vui mừng, lập tức phái người cẩn thận tiễn biểu cô nương ra cửa trong.
Đợi tiễn khách đi rồi, các tỷ muội mỗi người trở về viện của mình. Quý Vân Quyến lấy cớ cùng theo tới Yêu Nguyệt Viện của Quý Vân Lưu.
Hồng Xảo dâng trà cho hai người rồi lui ra ngoài. Đại nương tử cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi Quý Lục: "Lục muội muội, vừa rồi khi Tống di nương lại đây, có phải muội nhìn ra nàng ta có chỗ gì không ổn?"
Lúc trước, Quý Vân Lưu đến phủ giúp nàng ấy xem phong thuỷ một lần. Từ sau lần đó, cửa hàng của nàng không thể nói mỗi ngày lập tức hốt bạc, nhưng ít ra đã có khởi sắc. Hiện giờ, nàng ấy cũng rất tin tưởng thuật đạo pháp của Quý Vân Lưu. Còn về Tống di nương, hiện giờ, nàng ấy thật sự ngay cả tiếng xưng hô Tống muội muội này cũng không muốn kêu!
"Đại tỷ tỷ!" Thất hoàng tử đi Giang Hạ, bên ngoài Quý phủ nàng cũng không có người. Quý Vân Quyến ở phủ Dư Bá làm thế tử phu nhân lâu như vậy, Quý Vân Lưu cảm thấy sức người trong tay nàng ấy dù sao cũng nên sung túc hơn chính mình - người mới đến nơi này mấy tháng. "Mới vừa rồi, muội cẩn thận nhìn tướng mạo của Tống tỷ tỷ, dưới mắt tỷ ta còn chưa có cung con cái, mà tướng mạo tỷ ta con cái không rõ, không nên là người mang thai..."
"Ý muội là," Đại nương tử lập tức giật mình đến nỗi lễ nghĩa cũng sắp quên mất, thiếu chút nữa đã làm đổ chung trà đằng trước, "Tống di nương vì tranh ân sủng trong nhà, giả vờ nói chính mình mang thai?"
"Chuyện này, muội sợ Tống tỷ tỷ cũng không biết." Quý Vân Lưu nói ra phỏng đoán của chính mình, "Động tác đỡ bụng theo bản năng của Tống tỷ tỷ không giống giả. Còn có biểu tình mẹ quý nhờ con, một chút cũng không có bộ dáng chột dạ. Nếu không phải Tống tỷ tỷ không biết bản thân không hề mang thai, chính là tỷ ta diễn quá tốt."
Quý Vân Quyến ngồi nơi đó cũng cẩn thận ngẫm nghĩ. Lúc trước, khi nàng vừa được ngự y chẩn ra có hỉ, so với Tống Chi Hoạ, động tác đỡ bụng theo bản năng xác thật cũng không khác biệt quá lớn. Nàng ấy suy nghĩ trước sau hồi lâu, ngẩng đầu, hỏi tiếp: "Lục muội muội, chuyện này, muội tính toán thế nào?"
"Muội nghĩ, nếu phía đại tỷ tỷ có người có thể dùng, thì phái người đi chú ý một chút. Rốt cuộc là ai mua chuộc ngự y muốn Tống tỷ tỷ giả mang thai con nối dõi hoàng gia." Quý Vân Lưu nói, "Nếu chuyện này không liên quan đến Quý phủ chúng ta thì thôi. Nếu có người muốn nhằm vào Quý phủ chúng ta, chúng ta cũng nên sớm phòng bị một chút."
Ánh mắt Quý Vân Quyến khẽ động. Nàng ấy làm thế tử phi đã lâu, xem trọng nhất là lợi ích của gia tộc. Đừng nói liên quan đến Quý phủ, dù chỉ là chuyện của Quý Vân Lưu, nàng cũng sẽ không từ chối. Vì thế, nàng ấy lập tức nói: "Lục muội muội, muội yên tâm, tỷ trở về sẽ sai người đi điều tra tỉ mỉ xem."
Đại nương tử đi rồi, Quý Vân Lưu cũng không nhàn rỗi. Nàng gọi Thanh Thảo tới, nói đến chuyện Tống Chi Hoạ mang thai, hỏi nàng ta có phương pháp thăm dò tìm tòi phía phủ Cảnh Vương hay không.
Việc Thất Tịch, Thanh Thảo dù không đi đến đường cái Thất Bảo, cũng thấy rõ ràng kết quả. Tống nương tử và thất nương tử thiết kế muốn hãm hại lục nương tử, nào ngờ đâu lục nương tử êm đẹp, nhưng hai người bọn họ từng người rơi vào kết cục như thế. Vì thế, đối với Quý Vân Lưu, nàng ta càng không dám nói một chữ không.
Nghe Quý Vân Lưu phân phó xong, nàng ta lên tiếng, rồi vội vàng đi phủ Cảnh Vương bên kia tìm người quen của chính mình. Chỉ qua hai ngày, Thanh Thảo đã tìm hiểu xong tin tức trở về. Nàng ta quỳ trên mặt đất, cụp mi rũ mắt bẩm báo: "Cô nương, nô tỳ đến phủ Cảnh Vương, tìm nha hoàn Nhược Mai lúc trước tương đối thân trong phủ. Khi đó, Nhược Mai và nô tỳ cùng vào phủ Cảnh Vương, hai người nâng đỡ lẫn nhau, cô ấy tất nhiên sẽ không lừa nô tỳ..."
"Nói trọng điểm!" Trên giường, Quý Vân Lưu đen mặt: "Đừng nói những chuyện râu ria đó."
"Vâng, vâng!" Thanh Thảo thu hồi bộ dạng thám thính vất vả đáng thương của mình, lập tức nói, "Đúng giờ xem mạch cho Tống di nương chính là Thượng Quan ngự y. Vị Thượng Quan ngự y này đã ở viện Thái Y khá lâu rồi... Trong phủ Cảnh Vương, từ hai tháng trước, Cảnh Vương phi đã không quản lý sự vụ nhiều lắm, phần lớn chuyện trong nhà đều giao cho Tề ma ma bên cạnh. Lúc trước, khi Tống di nương vào phủ Cảnh Vương, ở tại viện Thanh Huy, là một viện hẻo lánh. Có một ngày, ma ma hầu hạ tại viện Thanh Huy đi bẩm báo Cảnh Vương phi, nói nguyệt sự của Tống di nương tới chậm... Sau đó bèn tìm ngự y tới xem bệnh, rồi tra ra Tống di nương đã có thai hơn một tháng..."
Thanh Thảo ngẩng đầu nói: "Cô nương, Tống di nương có thai, Cảnh Vương dường như cũng không cao hứng cỡ nào. Ngược lại, Đông Cung Thái Tử cũng biết chuyện này, bảo Cảnh Vương nhất định phải đối xử tử tế với Tống di nương, còn bẩm báo chuyện này lên Hoàng Thượng."
Quý Vân Lưu hỏi tiếp: "Còn phản ứng của Cảnh Vương phi thì sao?"
Thanh Thảo đáp: "Cảnh Vương phi chưa bao giờ đến viện Thanh Huy. Sau khi biết được Tống di nương có thai, cũng chỉ sai mấy nha hoàn bà tử đi qua hầu hạ mà thôi."
Quý Vân Lưu phất tay cho Thanh Thảo lui xuống, ngồi trên giường tự hỏi chuyện này. Chỉ nghe như vậy, toàn bộ quá trình dường như đều bình thường, không có người nào cố ý khởi đầu. Quan trọng nhất chính là ngự y kia nếu biết rõ Tống di nương không hề mang thai, vì sao lại mạo hiểm tội chém đầu nói nàng ta có thai.
Cảnh Vương không cao hứng cho lắm, hẳn cũng vì không muốn con nối dõi từ trong bụng thiếp thị đoạt vị trí hoàng trưởng tử. Cảnh Vương phi không quan tâm, Thái Tử ra sức bảo vệ con nối dõi hoàng gia, ngay cả Hoàng Đế cũng biết được...
Được rồi, dưới tình huống không xúc phạm đến người trong nhà, tất cả âm mưu quỷ kế đều không sao cả. Quý Vân Lưu bảo Cửu Nương lấy giấy bút tới, rồi nhấc bút viết lại tất cả điều quỷ dị sau lưng chuyện Tống di nương mang thai. Rồi nàng dán phong thư lại, sai Cửu Nương nhờ người đưa thư này đến trên tay Thất hoàng tử, hỏi hắn một câu.
Cảnh Vương, Cảnh Vương phi, Hoàng Đế... Có quan hệ với bọn họ chính là Ngọc Hành. Nếu Thất hoàng tử nói chuyện này cũng không liên quan đến hắn, vậy không tra xét, tiết kiệm linh lực còn có thể vẽ nhiều vài lá đạo phù đấy!
Thư suốt đêm được đưa ra. Mấy ngày sau, ở ngày nhị nương tử xuất giá, Quý Vân Lưu nhận được hồi âm của Thất hoàng tử. Trên thư, Ngọc Hành viết, hắn từng bắt sống được phản tặc tại quận Giang Hạ. Hắn bảo hoa la dơn dùng thuật ảo giác với phản tặc, thu được một ít tin tức, cảm thấy phản tặc này nhất định có đồng đảng ở kinh thành.
Trong thư còn viết đến chuyện kiếp trước. Việc thiếp thất của Cảnh Vương mang thai, Thất hoàng tử đã không nhớ rõ. Nhưng hắn còn nhớ rõ chuyện thiếp thất của Thái Tử mang thai. Vì Thái Tử qua tuổi hai mươi chín còn chưa có con, cho nên thiếp thất này mang thai khiến hoàng gia đều rất coi trọng. Nhưng con nối dõi của Thái Tử được coi trọng lại không giữ được. Vào sáng sớm ngày sinh của Hoàng Đế, bỗng truyền ra chuyện thiếp thất Thái Tử đẻ non. Vì chuyện này, không khí tiệc sinh thần của Hoàng Đế toàn bộ đều là trầm thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.