Chương trước
Chương sau
Thái Tử vừa đi, Thẩm Chiêm sĩ lại lần nữa đến đây chào hỏi Ngọc Hành: "Mục Vương điện hạ có lễ."
"Thẩm đại nhân." Ngọc Hành cung kính đáp lễ.
Thái độ khiêm tốn như thế, làm Thẩm Chiêm sĩ cười lại cúi chào: "Hạ quan trên đường về kinh liền biết được chuyện mừng lục tỷ nhi được chỉ hôn cho Mục Vương điện hạ. Có thể cùng Mục Vương điện hạ kết thành lương duyên chính là phúc phận lục tỷ nhi đã tu luyện mấy đời. Hạ quan thân là cữu cữu ruột của lục tỷ nhi, ở chỗ này, hạ quan cả gan khẩn cầu Mục Vương điện hạ sau này bao dung lục tỷ nhi nhiều hơn một chút."
Nếu không phải lúc trước ông ta nghe được chính miệng Thất hoàng tử nói "Thần đệ chỉ chung tình với Quý lục nương tử", lúc này cũng không có ý tưởng đường đột lại đây nói như vậy cùng Thất hoàng tử.
Thẩm Mạc Uy vào triều không lâu. Khi ở Ba Thục, ông ta là Tri Phủ đại nhân chính ngũ phẩm, toàn bộ Ba Thục ông ta lớn nhất, núi cao Hoàng Đế xa, thật là có tư thế "Ở địa bàn của ta nghe ta". Tới kinh thành rồi, dù là Chiêm sĩ chính tam phẩm, cũng chỉ xem như quan nhỏ hạt mè. Hiện giờ Thái Tử được Hoàng Đế coi trọng, chỉ làm Chiêm sĩ nửa tháng, Thẩm Mạc Uy liền nhìn ra, Thái Tử Ngọc Tranh là người không có tâm cơ lòng dạ, không có chủ kiến. Thái Tử như vậy nếu không có đương kim Hoàng Đế trong tối ngoài sáng bảo vệ, ở trong triều chỉ sợ sớm đã thi cốt không còn.
Hoàng gia đoạt vị, các đời lần nào không phải gió tanh mưa máu. Trong hoàn cảnh có người như hổ rình mồi như vậy, không phải nhanh chóng diệt trừ Thái Tử chính là thay thế. Dù cho là kẻ tài trí, cũng khó tránh khỏi sẽ có khi sai lầm. Thái Tử đầu óc si ngốc như vậy, chỉ sợ không làm tốt được vị trí Thái Tử này.
Thái Tử làm không yên, ông ta như thế nào tốt đẹp được? Chẳng lẽ chịu chết còn muốn ôm thành một đoàn hay sao?
Thẩm Mạc Uy quen phòng ngừa tính toán chu đáo. Lúc này nhìn thấy Thất hoàng tử xuất sắc, còn là người tâm phúc trước mặt Hoàng Đế, tất nhiên muốn lại đây giả dối thân mật một phen.
"Thẩm đại nhân yên tâm." Ngọc Hành hơi mỉm cười, thần sắc cực kỳ khiêm tốn, "Lục tỷ nhi chính là chính thê sau này của bổn Vương, bổn Vương tự nhiên sẽ bao dung đối xử tử tế với nàng, cùng nàng tôn trọng lẫn nhau."
Thẩm đại nhân ha ha cười, lại lấy đề tài cùng Thất hoàng tử trò chuyện vài câu. Hai người vừa đi vừa nói, sau đó một đường nói đến một ít đặc sản của Ba Thục.
"Cữu cữu, thật không dám giấu giếm," Từ khi nhận thức Quý Vân Lưu, chiêu theo cột bò lên trên này, Ngọc Hành quả thực được đến chân truyền, không cần quá tinh tuý. Hai chữ "Cữu cữu" được Thất hoàng tử hạ bút thành văn, không hề có cảm giác không ổn. "Nửa tháng trước ta được phong Vương ban phủ đệ, đất phong chính là vùng Ba Thục cữu cữu từng nhậm chức Tri Phủ. Cữu cữu cũng biết, ta chưa bao giờ kinh thương buôn bán, mà đời sống dân sinh tại đất phong này lại tốn ngân lượng. Cũng may phụ hoàng chấp thuận ta buôn bán đặc sản Ba Thục... Chỉ là, ta lại chưa bao giờ đi qua Ba Thục, không hiểu được Ba Thục có đặc sản gì. Tại đây mong cữu cữu chỉ điểm một vài, làm ngày sau tiền bạc trong tay ta có thể rộng rãi."
Hai tiếng xưng hô "Cữu cữu", một chữ "Ta" tự kéo gần quan hệ, làm Thẩm đại nhân trong lòng chảy ra mật nước, một đường ngọt lên yết hầu: "Điện hạ, việc trong kinh này Thẩm mỗ không quá hiểu biết, nhưng việc Ba Thục, điện hạ coi như hỏi đúng người." Cữu cữu của Thất hoàng tử ngay cả hai chữ "Hạ quan" cũng lược bỏ, biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm: "Ba Thục vốn là đông dân trù phú, thổ nhưỡng phì nhiêu, mọi nhà nuôi tằm. Bất luận là lương thực của dân hoặc là phẩm chất tơ lụa đều có nét đặc sắc."
"Lúc trước Ba Thục tiến cống một ít chế phẩm thêu Thục vào kinh," Thất hoàng tử tiếp lời nói, "Lúc trước ta từng được một hai xấp, cũng cảm giác vô cùng tinh xảo."
Thẩm đại nhân ha ha cười nói: "Điện hạ có điều không biết, thêu Thục tiến cống này còn không phải thêu Thục tốt nhất." Thấy Ngọc Hành hoài nghi, Thẩm đại nhân giải thích, "Vật tiến cống chú ý số lượng chuẩn, hàng năm phải có tiêu chuẩn, thiếu một tấm đều sợ rớt đầu. Mà vật càng tốt sản lượng càng thêm thưa thớt. Năm nay nếu đem vật phẩm hi hữu tiến cống lên kinh, sang năm nếu không gom đủ số lượng này, những thương nhân đó sợ bị hỏi tội, cho nên, thêu Thục tiến cống này còn không phải vật tốt nhất. Huyện Diêm Đình có một loại thiên tơ, chính là kim tằm phun tơ mà thành. Dùng loại tơ này chế thành vải vóc đẹp đẽ mỏng nhẹ, tơ lụa cứng cỏi lại mềm mại, là vật phẩm hiếm thấy của thế gian. Chỉ vì mỗi năm sản xuất không ổn định, loại đồ vật này chưa bao giờ lưu thông trên thị trường."
Ánh mắt Ngọc Hành giật giật.
Hiện giờ Ba Thục thuộc về hắn, những thiên tơ đó dù sản xuất không ổn định, hàng năm cung cấp cho Quý Vân Lưu làm hai bộ xiêm y hẳn có thể chứ?
Lập tức, Ngọc Hành liền hỏi Thẩm đại nhân họ tên các nhà cung cấp thêu Thục, sản xuất thiên tơ cùng với thương hộ các sản vật khác.
Ngọc Hành hỏi khiêm tốn có kỹ xảo, Thẩm đại nhân có lòng nịnh bợ Thất hoàng tử, hai người ăn nhịp với nhau, ngươi hỏi ta đáp. Khi đi đến cửa cung, Thất hoàng tử đều đã sờ thấu các vật như hoa tiêu, ớt cay Ba Thục một năm ước chừng sản xuất bao nhiêu cân.
......
Thái Tử đi Nam thư phòng cầu kiến Hoàng Đế. Toàn bộ thái giám cung nữ trong Nam thư phòng biết được nhiều ngày nay sau khi hạ triều, tâm tình Hoàng Đế liền không tốt. Hiện giờ có người tới che phía trước, đám người bọn họ không cần chịu tội, tiểu thái giám bẩm báo thông truyền so với ngày thường chạy nhanh hơn không ít.
Hoàng Đế ngồi sau bàn sách, thấy Thái Tử, sắc mặt hoà hoãn một chút. Buông sổ con màu vàng trên tay, sau khi Thái Tử hành lễ đứng lên, ông ta nhàn nhạt hỏi: "Ngươi hôm nay tới tìm trẫm có chuyện gì? Những đạo nhân trong kinh đó đã trục xuất toàn bộ trở về rồi chứ?"
"Thưa phụ hoàng," Thái Tử cụp mi rũ mắt, "Chuyện này đã làm thoả đáng. Nhi thần đã niêm phong toàn bộ đường Đông Nhân. Những kẻ không chịu đi, lì lợm la liếm, nhi thần cũng đã bắt giữ nhốt bọn họ vào đại lao."
"Đã làm thoả đáng?" Hoàng Đế trầm mặt xuống: "Còn hai phạm nhân chạỵ ra từ Đại Lý Tự kia, cũng đã bắt giữ quy án?"
Trong lòng Thái Tử kêu khổ không ngừng. Đại Lý Tự này quá không bớt việc, thiên lao lớn nhất trong kinh thế mà dễ như trở bàn tay đã bị người công hãm, vô cùng đơn giản cứu đi hai gã phạm nhân, còn muốn chính mình chùi đít cho Đại Lý Tự!
Hắn còn Tô tam nương tử đáng yêu muốn thỉnh cầu Hoàng Đế đồng ý đấy, nếu bị quấy rối thất bại, nhất định phải cầm bội kiếm vọt tới Đại Lý Tự, giết đến gà chó không yên!
"Phụ hoàng, bọn trộm cướp này hơi biết chút đạo pháp, nhi thần lệnh người tỉ mỉ điều tra trong kinh thành nửa tháng, vậy mà không hề có manh mối." Thái Tử vẻ mặt đau khổ: "Không bằng nhi thần sai người điều tra từng nhà?"
"Từng nhà?" Hoàng Đế từ trên ghế đứng lên, đạp trên bục gỗ, trên cao nhìn xuống hắn: "Bản thân ngươi làm việc bất lợi còn muốn điều tra từng nhà? Tội gây chuyện quấy nhiễu dân chúng ngươi đảm đương nổi sao?"
"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần nghĩ không chu toàn." Thái Tử có thể củng cố địa vị hai mươi tám năm, thái độ nhận sai này cũng tuyệt không phải tầm thường. Hắn bùm một tiếng quỳ xuống bảo đảm: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần đã sai người tăng mạnh đề phòng tại cửa thành, người lui tới đều toàn bộ trải qua xét duyệt. Nếu mấy kẻ trộm cướp kia muốn ra khỏi thành, nhất định có thể cùng nhau bắt được!"
Hoàng Đế liền ăn bộ dạng này của Thái Tử: "Ừm, nói đi, ngươi hôm nay tìm trẫm có chuyện gì?"
"Phụ hoàng," Thái Tử kích động trong lòng, nói chuyện cũng lúng túng. Nhưng hắn biết rõ Hoàng Đế hận nhất đó là nói chuyện ấp a ấp úng, cắn răng một cái: "Là về việc nhi thần muốn cưới Trắc phi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.