Đồng phu nhân và Ngọc Chi đứng sau bụi trúc, thấy thật sự là Thái Tử Phi tự tay nắm tay Tô tam nương tử cùng nhau rời đi, trong lòng cười lạnh lùng. Hai người này đi rồi, chỉ sợ chờ lát ra tới chính là Thái Tử. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thái Tử cũng từ trong phòng kia bước ra. Thái Tử vừa đi, trên mặt vừa lộ ra thần sắc mơ ước. Ngón trỏ y đặt dưới cánh mũi, Đồng phu nhân đứng ở chỗ đó nhìn lại, sờ sờ là loại thần sắc phóng túng từ thanh lâu ra tới. Đợi tất cả người đều đi rồi, Đồng phu nhân lúc này mới từ sau bụi trúc đi ra, sắc mặt rét run: "Bàn tính như ý này của Tô gia gõ rất tốt, thế mà còn nghĩ đến hai nữ cùng thờ một chồng? Phùng thị và mấy đứa nữ nhi nàng ta dưỡng ra cũng thật là ghê tởm chết ta, ghê tởm đến ta cả cơm cũng ăn không vô nữa." Nàng ngược lại muốn nhìn, hai nữ này rốt cuộc có thể bắt chẹt trái tim kia của Thái Tử hay không! Tô tam nương tử bị Thái Tử Phi gọi đi Đông sương phòng, sau khi trở về lại thay đổi một bộ xiêm y. Tiểu nương tử chưa gả ở đây cả ngày ngoại trừ thêu hoa vẽ tranh, quan tâm duy nhất đó là phục sức của vị tiểu nương tử nào tốt hơn so tới mình, tiểu nương tử nhà ai đính hôn cùng nhi lang nhà ai. Đối với xiêm y không giống nhau trên người tam nương tử làm sao nhìn không ra? Các tiểu nương tử mở to một đôi mắt muốn thám thính tiền căn hậu quả, hận không thể cứ như vậy đi lên hỏi một câu, Tô tam nương tử rốt cuộc đi làm cái gì. Nhưng ngại Thái Tử Phi cũng ở đây, đành phải đem đủ loại hoài nghi đặt trong lòng. Rồi sau đó là yến hội sinh nhật của Thái Tử. Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, tiếng đàn sáo không dứt bên tai, người ngồi xuống đứng lên ồn ào nối liền không dứt. Sau khi kết thúc khúc dừng người tan, tiểu nương tử các nhà cũng sôi nổi dẹp đường về phủ. "Ngươi mới vừa rồi gặp chuyện gì?" Khi rời bàn, Đồng đại nương tử lúc này có thể nói với Tô tam nương tử hai câu. Nàng đầy mặt quan tâm hỏi: "Vì sao khi trở về xiêm y của Du tỷ nhi ngươi cũng thay đổi?" "Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, lấy nước trà hất đầy người ta." Tô tam nương tử vừa nói vừa lấy mắt lén nhìn Kỳ Vương Phi cách đó không xa. Đích tỷ nàng có đề cập việc hôn nhân của chính mình với Kỳ Vương Phi? Kỳ Vương Phi đi đằng trước, đang trò chuyện cùng một vị Cáo mệnh phu nhân rất vui vẻ. Đồng đại nương tử theo mắt nàng ấy nhìn lại nói: "Du tỷ nhi, ngươi đang nhìn cái gì?" "Không có gì." Tô tam lấy lại tinh thần. Mọi người tới chỗ cửa lớn, xa phu các nhà đều chờ ở đằng kia. Có phu thê tình thâm hoặc đại thần trong triều uống nhiều cũng chờ ở cửa, tính toán cùng phu nhân chính mình chung xe trở về. Khi đang muốn lên xe, Tô tam nương tử thoáng nhìn, thấy Mục Vương. Mục Vương khoanh tay đứng bên xe ngựa, mắt nhìn dòng người từ cửa hông ra tới, thấy thế nào đều giống như đang đợi người. Thất hoàng tử không phải là đang đợi Quý Lục kia chứ? Tô tam nương tử khẽ cắn môi, nhịn không được quay đầu về sau nhìn xem. Lần nhìn xem này, quả nhiên thấy Quý Vân Lưu cùng ra với Tần nhị nương tử. Hai người cười nói mà đến, ra cửa, cũng thấy Mục Vương. Tần nhị nương tử nguyên bản kéo tay Quý Vân Lưu liền buông ra, sang sảng cười nói: "Người đã có hộ hoa sứ giả chờ, ta liền không quấy rầy nhiều thêm. Vậy, ta liền đi trước." Nói xong, không hề lưu luyến, thi lễ với Ngọc Hành, liền đi hướng xe ngựa trong phủ chính mình. Quý Vân Lưu thấy Ngọc Hành, cong mắt cười, vài bước đi đến trước mặt hắn: "Thất gia làm sao còn không về phủ?" "Ta đưa nàng về trước." Ngọc Hành một thân áo tím, cười nhẹ nhàng có lễ: "Không biết bổn vương có vinh hạnh, có thể đưa lục nương tử về phủ hay không." Gã sai vặt đánh xe phủ Mục Vương đã sớm cầm bậc thang gỗ đặt trước xe ngựa. Quý Vân Lưu hơi nhấc làn váy lên, dẫm bậc thang gỗ cười nói: "Mục Vương điện hạ ưu ái, tiểu nữ sao dám từ chối." Ngọc Hành cười vươn tay đỡ nàng một phen, làm Quý Vân Lưu vững vàng lên ngựa, rồi sau đó chính mình xoay người lên ngựa. Không ít người nhìn thấy một màn Mục Vương tiễn lục nương tử Quý phủ này, sôi nổi tấm tắc bảo lạ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng cảm thấy một đôi bích nhân dính nhau, quả thật vô cùng dính! Kỳ Vương cũng là một trong số những người tấm tắc bảo lạ. Hắn treo một gương mặt ăn chơi trác táng, chỉ vào Ngọc Hành cười vang nói: "Thất ca nhi không hổ là con cháu Ngọc gia chúng ta, quả nhiên là biết lễ nghĩa nhất. Chúng ta ấy à, chúng ta nên đối tốt với tức phụ nhà mình!" Ngọc Hành ngồi trên ngựa chắp tay hành lễ: "Kỳ thúc có lễ." Kỳ Vương chụp thiếu niên lang một bên: "Đang ca nhi, ngươi nhìn thấy không, ngươi nên học tập Mục Vương biểu đệ của ngươi một chút!" Đang tiểu Vương gia đeo một gương mặt ăn chơi trác táng non chút, buồn bực nói: "Đều tan đi, ta còn không có tức phụ đâu." Tô tam nương tử vốn dĩ đều chưa từng tỉ mỉ nhìn xem Đang tiểu Vương gia, thừa dịp lúc này nàng cũng xem cẩn thận một phen. Luận tướng mạo, Đang tiểu Vương gia tất nhiên không thể so cùng Thất hoàng tử. Nhưng không biết có phải vì mới vừa rồi trong lòng có tính toán, Tô tam nương tử giờ phút này vậy mà cảm thấy Đang tiểu Vương gia cùng Mục Vương, phong độ cũng là không phân cao thấp, rồi thái độ tuỳ ý ẩn ẩn kia, tam nương tử chỉ cảm thấy Đang tiểu Vương gia cũng có một tia bất phàm. ........ Đồng phu nhân và Đồng đại nương tử ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trong xe, Đồng phu nhân tựa như vô tình lấy đề tài nói: "Kiều Kiều, ta vừa mới nhìn thấy tam nương tử Tô gia thay đổi một bộ xiêm y, con có biết đây là vì sao?" Việc này, Đồng đại nương tử cũng không muốn giấu giếm mẫu thân nhà mình, liền nói ra việc tiểu nha hoàn trong Đông sương phòng không cẩn thận hất nước trà lên người tam nương tử. Đồng phu nhân nghe cớ này, trong lòng cười lạnh. Thật đúng là lấy cớ, bọn họ chẳng lẽ thấy người khác đều bị mù hay sao? Trên miệng lại tò mò hỏi: "Tam nương tử hiện giờ cũng không nhỏ, ta nhớ rõ đầu năm nay có phải là lễ cập kê của nàng ta hay không?" "Đúng vậy ạ." Đồng phu nhân cười cười, lại tựa như vô tình, đề cập các thứ linh tinh đến việc hôn nhân của Tô tam nương tử. Đồng đại nương tử ngẫm nghĩ, nói: "Chưa từng nghe tam nương tử nhắc tới, ước chừng còn chưa có..." Nghĩ đến lúc trước Tô tam nương tử tựa như cố ý vô tình nhìn chằm chằm Kỳ Vương Phi, Đồng đại nương tử lại nhíu mày. Đồng phu nhân trong lòng cười lạnh càng sâu. Nữ nhi ngoan của nàng vào đời chưa sâu, không biết đạo lý đối nhân xử thế bị sờ sờ lừa gạt. Nhưng nàng nơi nào sẽ không hiểu được, Tô gia đây là coi trọng Thái Tử - Hoàng Đế sau này. Nếu Tô gia đã không biết xấu hổ, liền đừng trách nàng thọc chuyện này ra ngoài! ........... Ngọc Hành đưa Quý Vân Lưu thẳng đến cửa Quý phủ, xoay người xuống ngựa, vén mành, đỡ nàng xuống xe. Thất hoàng tử động tác hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. Yến hội sinh nhật của Thái Tử bố trí sau giờ Ngọ, lúc này trở lại phủ, đã là thời gian trăng lên. Thất hoàng tử đưa người đến cổng lớn, buông tay ra, một tay phất qua vài sợi tóc rũ xuống phía trước của Quý Vân Lưu: "Đi vào đi, trời tối rồi, nàng ngủ sớm chút." "Thất gia," Nếu đã tới cửa, Quý Vân Lưu có chuyện cũng có thể giáp mặt hỏi: "Chuyện Giang Hạ kia, Hoàng Thượng tính toán thế nào? Vì sao không nghe được bên ngoài có người đề cập chuyện này." Ánh mắt Ngọc Hành từ trên mặt nàng chậm rãi dời xuống, hắn rũ mắt nói: "Trong triều đã nhiều ngày không người dâng tấu việc Giang Hạ. Hai ngày trước phụ hoàng phái Ninh Mộ Hoạ xuất kinh. Hắn vừa đi vừa về nhanh nhất cũng cần trên dưới nửa tháng, hết thảy chỉ sợ phải đợi Ninh thế tử về kinh lại nói."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]