Khi lâm triều, Hoàng Đế nổi trận lôi đình răn dạy Công Bộ Thượng Thư, không chỉ phạt một năm bổng lộc của Từ Thịnh, còn cách chức điều tra hắn ta. Đại thần phía dưới đều nhìn ra dưới sắc mặt xanh mét của Hoàng Đế là lửa giận tận trời, mỗi người cảm thấy bất an, không dám nhận làm chim đầu đàn. Có mấy vị thuộc đảng Nhị hoàng tử trộm giương mắt nhìn vị trí trống hơn nửa tháng đằng trước, đó là vị trí ngày thường Cảnh Vương lâm triều sẽ đứng, mà hiện giờ... Lại xem Mục Vương đứng bên cạnh Thái Tử một cái, Thái Tử thường thường hướng y mỉm cười. Nhóm thần tử đảng Nhị hoàng tử kiềm chế nội tâm, sôi nổi gục đầu xuống, một chút âm thanh cũng không dám phát ra. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Cảnh Vương ngài lại không trở về triều, thế cục trong triều sợ là muốn thay đổi. Hoàng Đế ở trên triều phát lửa giận xong, hạ triều, lại truyền Tần tướng và Thái Tử tới Ngự thư phòng. Đối với biểu hiện gần đây của Thái Tử, Hoàng Đế rất vừa lòng. Gần đây Thái Tử sẽ không chậm trễ lâm triều cũng không cáo ốm xin nghỉ. Thất ca nhi phụ tá Thái Tử cùng nhị ca nhi phụ tá Thái Tử, xác thật không giống nhau. Nhị ca nhi trước kia cũng là huynh thân thiện đệ cung kính, chỉ là thời gian gần đây, dã tâm trở nên quá lớn... Hoàng Đế: "Thái Tử, việc đình Sương Mù lần trước, ngươi đã điều tra tiền căn hậu quả chưa?" Thái Tử cung kính hành lễ, kể lại toàn bộ hành động của Trương nhị lang, cuối cùng tổng kết nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Trương nhị lang cho dù có lòng ác này, lại không có gan tặc tử này. Cho nên phía sau việc này nhất định còn có độc thủ." Hoàng Đế mừng vì Thái Tử trưởng thành, vừa lòng "Ừm" một tiếng: "Việc này đã giao cho ngươi hoàn toàn xử lý, ngươi liền theo manh mối của Trương nhị lang điều tra tiếp. Kẻ không coi hoàng quyền ra gì như thế, mặc kệ là người phương nào, tất cả đều nghiêm trị theo nếp cho trẫm!" Nói xong việc đình Sương Mù, Hoàng Đế lại giao cho Thái Tử toàn quyền xử lý việc đuổi đạo nhân ra khỏi kinh thành. "Việc đình Sương Mù cũng vậy, hai đệ đệ ngươi bị yêu đạo làm pháp hãm hại cũng thế, đều không chỉ là chuyện nhà, còn liên quan đến vận mệnh quốc gia Đại Chiêu ta. Ngươi tuyệt không thể qua loa mà làm, nhớ lấy cần xử lý thoả đáng." Thái Tử khí phách hăng hái lãnh mệnh mà đi. Hoàng Đế nhìn Thái Tử rời đi, hỏi Tần tướng: "Lâm Nguyên, đối với việc Cảnh Vương và Mục Vương đêm qua song song gặp yêu pháp, ngươi thấy thế nào?" Tần tướng lúc trước trên triều cũng đã cân nhắc việc này một lần. Hiện giờ Hoàng Đế tự mình gọi ông tới Ngự thư phòng, ông đã đoán Hoàng Đế chắc chắn hỏi chính mình, vì thế cúi đầu cung kính nói: "Miệng vết thương trên tay Mục Vương quỷ dị, không giống thương tích mà vũ khí sắc bén tầm thường gây ra. Hôm nay, người Đại Lý Tự cũng đi Mục Vương phủ nhìn qua, tường bên trong bị đào ra, xác thật có bố trí trận pháp. Xem ra, việc Mục Vương điện hạ bị đạo pháp của yêu đạo làm hại không phải giả. Mà Cảnh Vương..." Hoàng Đế: "Cảnh Vương như thế nào?" "Cảnh Vương đau đớn khó nhịn, sắc mặt trắng bệch, cũng không giống như giả vờ bị đau xuyên tim, hẳn cũng thật sự bị người dùng đạo pháp." Hoàng Đế nghe xong "Ừm" một tiếng. Trong Ngự thư phòng an an tĩnh tĩnh, không người nói nữa. Nửa ngày sau, Hoàng Đế nói: "Sáng nay trẫm sai người đưa tin đến núi Tử Hà, trẫm muốn hỏi Tần vũ nhân có phải từng vẽ bùa bình an cho thất ca nhi không." Tần tướng đứng sau bàn, không dám ngẩng đầu, không dám nói. Hoàng Đế lần này là hoài nghi Thất hoàng tử vì Nhị hoàng tử năm lần bảy lượt nhằm vào y, do đó thẹn quá thành giận, diễm tuồng vừa rồi vu oan giá hoạ cho Nhị hoàng tử. Cho nên, Hoàng Đế mới muốn đi núi Tử Hà xác nhận lá bùa bình an này của Thất hoàng tử là thật hay giả. Quả thật gừng càng già càng cay. Hoàng Đế vì việc đình Sương Mù, biết được dã tâm của Nhị hoàng tử, liền chèn ép Cảnh Vương. Hiện giờ lại bắt đầu hoài nghi Thất hoàng tử trăm phương ngàn kế. Hoàng quyền yêu cầu cân bằng, hậu cung như thế, triều đình càng là như thế. Chỉ sợ Hoàng Đế làm chuyện gì cũng đều vì lót đường cho Thái Tử mà thôi. Sau khi Hoàng Đế nói xong, lại tự than thở một tiếng: "Thất ca nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu quy tắc xử sự quan trường, không khéo đưa đẩy lõi đời, hẳn không có lòng dạ lớn như vậy. Nếu thật sự không phải hắn, đó là tốt nhất..." Tần tướng nhìn chằm chằm giày trên chân, lên tiếng nói Thất hoàng tử phẩm tính đơn thuần lương thiện. Hoàng Đế dùng thuật hoàng quyền rất tốt, khiến Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử giết hại lẫn nhau, để Thái Tử từ giữa được lợi. ........ Ngọc Hành nói được thì làm được, sau giờ Ngọ ngày đó liền mang theo Ngự lâm quân đi phủ Cảnh Vương. Cảnh Vương vào lúc Ngọc Hành nói ra lời "đào ba thước đất" liền lập tức quỳ sát đất nói với Hoàng Đế, trong phủ bản thân nếu có đạo phù sẽ tự mình xử lý, không dám làm phiền thất ca nhi hỗ trợ. Buồn cười, nếu để Ngọc Hành vào Cảnh Vương phủ, đừng nói tường, phỏng chừng ngay cả kho riêng trong phủ hắn cũng bị đào đến trống trơn! Khi Hoàng Đế nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của hắn, chỉ phất tay bảo hắn tĩnh dưỡng cho tốt, lại không thu hồi thánh chỉ việc đào đạo phù. Cảnh Vương thấy Hoàng Đế như thế, tức giận đến cắn nát hàm răng. Cha chính mình, Ngọc Lâm nơi nào sẽ không hiểu biết. Hắn lớn như vậy, khiến hắn lấy làm tự hào chính là bắt được tâm tư a cha hắn. Cha hắn để thất ca nhi điều tra đạo phù chỉ là lấy cớ, kỳ thật Hoàng Đế cũng thật sự hoài nghi chính mình muốn làm việc bất lợi cho Đại Chiêu! Lão cha Hoàng Đế quả nhiên đáng giận. Nếu nhận định ai thiện ai ác, dù lại làm gì cũng đều phí công! Hắn chẳng qua là việc khoa cử để lọt vài lời phong phanh, vu oan giá hoạ Thái Tử một lần mà thôi. Hiện giờ vì sao phải đem tất cả chuyện này đều đẩy đến trên người hắn! Thất hoàng tử phụng chỉ tới Cảnh Vương phủ "đào tường". Hạ nhân phủ Cảnh Vương tựa mừng tựa lo mà đứng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết có nên tiến lên trợ giúp Ngự lâm quân đào tường hay không. Sáng nay, Cảnh Vương sắc mặt trắng bệch bị nâng ra ngoài phủ, đây là chuyện phần lớn hạ nhân Cảnh Vương phủ chân thật nhìn thấy. Bọn họ lo lắng Cảnh Vương phủ này thật sự bị người bày trận phù, đồng thời lại lo lắng Ngự lâm quân đập tường phủ Cảnh Vương cả ngói cũng không dư thừa. Chỉ là, Thất hoàng tử chính là phụng khẩu dụ của đương kim Hoàng Đế. Dù thật sự đập Cảnh Vương phủ chỉ còn cửa lớn, bọn họ làm hạ nhân có thể nói cái gì? Ngọc Hành đứng sau ảnh bích phủ Cảnh Vương, ánh mặt lạnh lẽo chậm rãi đảo qua Cảnh Vương phủ lớn gấp hai lần so với Mục Vương phủ của chính mình, lạnh nhạt cười: "Yêu đạo làm pháp nhất định chú ý trận hình, Cảnh Vương điện hạ vẫn luôn đau ngực như xé rách, nhất định là trúng trận La Sát. La Sát trận cực kỳ hung hiểm, nếu chôn đạo phù trong tường, chỉ sợ toàn bộ người trong phủ đều không thể may mắn thoát khỏi, phải mau chóng tìm ra đạo phù trong tường. Mà chúng ta lại không biết yêu đạo rốt cuộc chôn đạo phù ở phương vị nào, cho nên các ngươi cứ theo phương vị ngũ hành bát quái mà tìm kiếm, chính là từ góc Đông Nam này bắt đầu!" Gió ấm thổi tới, vạt áo mỏng nhẹ của Thất hoàng tử tung bay. Mọi người bên dưới im như ve sầu mùa đông, mặt mang xấu hổ nghe xong lời nói như "Vô Tự Thiên Thư" của Mục Vương. Chiếu theo lời Mục Vương, phương vị ngũ hành bát quái gì đó, hình như muốn đào năm chỗ tám chỗ à? Mà Mục Vương còn nói y cũng không biết đạo phù ở phương vị nào, ý chính là, đào xong năm chỗ tám chỗ này, nếu không tìm được đạo phù, còn muốn lại đào tám chỗ một lần nữa? Chuyện này chuyện này... Đến lúc đó, tường của phủ Cảnh Vương còn dư lại sao? Dù Thất hoàng tử ỷ thế hiếp người, đó cũng là dựa thế đương kim Hoàng Đế, ở đây ai dám không theo? Đợi Ngọc Hành ra lệnh một tiếng, Ngự lâm quân dùng quen đao thương trực tiếp cầm xẻng liền bắt đầu đào... Xây nhà tốn thời gian tốn sức còn phải tìm ngày xem phong thuỷ, phá huỷ nhà chỉ cần một cú đơn giản thô bạo, nhanh chóng mà làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]