Chỉ sang ngày thứ hai, tại Lâm Hoa Cung, Ngọc Hành liền nghe Tịch Thiện đứng đó mỉm cười bẩm báo: Trước cửa lớn Quý phủ đã xảy ra chuyện ẩu đả, tiểu thương ở cửa toàn bộ bị phủ Thuận Thiên bắt giữ rồi! Thất hoàng tử dừng bút viết chữ, ngẩng đầu, trên mặt có chút kinh ngạc: "Người Cảnh Vương phái đi đều bị Thuận Thiên Phủ bắt giữ?" "Đúng vậy ạ!" Tịch Thiện vừa cười vừa nói, cao hứng đến mặt mày hớn hở: "Thất gia, ngài không biết chuyện này có bao nhiêu thú vị! Sáng sớm hôm nay, đại thiếu gia Quý phủ đưa đại nãi nãi mang thai ra cửa. Khi còn chưa lên xe ngựa, đại nãi nãi nói muốn ăn bánh hạt dẻ. Lúc đại thiếu gia mua bánh hạt dẻ, đột nhiên kêu lên ngọc bội của chính mình không thấy, hoài nghi bị tiểu thương bán bánh hạt dẻ trộm đi. Vào lúc mấy người phân rõ phải trái, đại nãi nãi lại nói chính mình bị kẻ bán lê bên cạnh đẩy, kêu to đau bụng. Vì thế... Cứ như vậy, trong Quý phủ lao ra một đám sai vặt người hầu, giữ một đám tiểu thương trước cửa lại, đánh toàn bộ! Nghe nói mỗi một cú đánh đều vang tiếng nghe rợn cả người!" "Những tử sĩ Cảnh Vương phái đi đó không biết võ?" Ngọc Thất nghi ngờ. "Biết biết biết!" Tịch Thiện cười nói: "Quý phủ kia giống như sớm có chuẩn bị, lập tức lao ra rất nhiều người. Sau khi tiểu thương bị đánh buộc phải dùng võ, động thủ thật! Nào biết đâu mấy tử sĩ kia vừa động thủ mấy cái, người Thuận Thiên Phủ liền tới!" Tịch Thiện thấy Thất hoàng tử nghe đến hứng khởi, nói càng thêm sinh động cụ thể, đem tiền căn hậu quả, phủ Thuận Thiên lại như thế nào mang theo người bắt tiểu thương, chi tiết đầu đuôi nói: "Hì hì hì, Thất gia, chiêu này của Quý phủ thật là dùng quá tuyệt! Không chỉ có sáng nay tập trung ẩu đả, vào buổi trưa, Quý Thượng Thư còn đến ngự thư phòng diện thánh. Theo lời Ngô công công, Quý Thượng Thư quỳ trên mặt đất hướng về Hoàng Thượng vừa khóc lại cầu, miệng mồm kể ra Quý phủ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật, vì sao bị một đám tử sĩ biết võ giám thị!" "Thất gia, sau này Cảnh Vương liền không thể lấy danh nghĩa tiểu thương giám thị Quý phủ nữa!" Tịch Thiện bùm bùm nói: "Không chỉ Quý phủ thấy những tiểu thương đó một lần đánh một lần, cùng y tiếp tục liều mạng, ngay cả thánh thượng cũng giận dữ, muốn Ninh thế tử điều thị vệ quản lý trị an ngõ nhỏ Đại Hỉ!" Ngọc Hành cười cười, buông bút, xoay chuyển nhẫn giữa ngón tay: "Tử sĩ âm thầm giám thị Quý phủ còn bao nhiêu?" Tịch Thiện ngẫm nghĩ: "Đã nhiều ngày diệt trừ ba gã, phủ Thuận Thiên bắt được ba gã, phỏng chừng người giám thị Quý phủ cũng chỉ nhiều như vậy. Khi tiểu nhân tới bẩm báo, được báo lại là Quý phủ giờ phút này tạm thời không có người giám thị. Từ ngày mai trở đi, Ninh thế tử ước chừng liền phải điều thị vệ canh giữ Quý phủ." Nói, trong đầu hắn linh quang chợt loé, lời nói vừa chuyển: "Thất gia, bên ngoài, hoàng hôn đang lúc thích hợp, hôm nay sắc trời tốt, không bằng tiểu nhân đi phủ Nội Vụ bẩm báo, nói ngài đi Cẩm Vương phủ?" Ai da! Từ ngày mai trở đi, thiếu gia nhà mình muốn ở dưới mí mắt thị vệ nhảy tường Quý phủ, đã có thể không tiện lợi như vậy! .......... Thất hoàng tử đánh ngựa xuất cung đi phủ Cẩm Vương, trong Quý phủ, lục nương tử cũng không tính toán nghỉ ngơi. Thanh Thảo mà lúc trước Cảnh Vương phái tới bị Cửu Nương nhấc ra, quỳ gối trước mặt Quý Vân Lưu. Hơn một tháng này sinh hoạt nơi u ám, làm cỏ xanh* trực tiếp biến thành cỏ khô. Cả người nàng ta như ánh nến ảm đạm, dường như có thể thổi một cái liền tắt. *Chỗ này đang chơi chữ, "Thanh Thảo" nghĩa là "cỏ xanh". Thấy Quý Vân Lưu ngồi trên giường, nước mắt nàng chảy ròng ròng: "Cô nương, nô tỳ sẽ trung thành với ngài, nô tỳ sẽ hầu hạ ngài thật tốt, cầu xin ngài lại cho nô tỳ một cơ hội." Quý Lục một tay chống cằm nhìn nàng ta, vẻ mặt thanh đạm: "Ngày mai là mười lăm, tháng trước ngươi không ra ngoài đưa tin tức cho người tiếp ứng, lúc này người ta có phải xem như ngươi đã phản bội hay không?" Thanh Thảo dập đầu khóc ròng nói: "Cô nương, cô nương, nô tỳ không bao giờ muốn đi ra ngoài đưa tin tức gì cả. Nô tỳ thề, nô tỳ thề với Tam Thanh, một lòng trung thành với cô nương ngài, tuyệt không phản bội ngài!" "Trong nhà ngươi bần cùng, cảnh ngộ ngươi nhấp nhô, vốn tưởng rằng bị bán vào Tô phủ có thể qua ngày lành, lại vì diện mạo đẹp mà bị xa lánh." Ánh mắt Quý Lục như nước, giọng nói bình tĩnh, không nhìn ra tâm tư, bản lĩnh thần côn xem tướng mạo biểu hiện tận cùng: "Ngươi vốn tưởng rằng có thể ở phủ Cảnh Vương bắt đầu lại từ đầu, có lẽ còn có thể được thân phận thiếp thất của Cảnh Vương, nhưng hôm nay..." Quý Lục nhẹ giọng: "Ngươi có biết vì sao ngày đầu tiên ngươi tới Quý phủ, ta liền biết ngươi là gian tế không?" Thanh Thảo ngơ ngác hỏi: "Vì sao?" Quý Vân Lưu mi mắt hơi khép: "Tất nhiên là bởi vì ngày thứ nhất ngươi bị đưa tới, Cảnh Vương phi liền âm thầm tiết lộ thân phận của ngươi. Phái ngươi tới nơi này, nàng ta liền ít đi một tỳ nữ xinh đẹp như hoa quay quanh Cảnh Vương, ở trong lòng Cảnh Vương nhiều thêm một phần hiền huệ đa mưu túc trí. Còn về phần ngươi chết hay không chết, rời khỏi phủ Cảnh Vương, lại liên quan gì đến nàng ta?" Thanh Thảo run rẩy mà quỳ. Bị nhốt trong Đông sương phòng một tháng này đây, nàng ta suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhiều nhất tự nhiên vẫn là chính mình vì sao ngày đầu tiên vào phủ đã bị nhìn xuyên. Nghĩ tới nghĩ lui, không tránh khỏi nghĩ đến là Cảnh Vương phi cố ý tiết lộ. Quý lục nương tử nói không sai, Cảnh Vương phi cực kỳ ghen tị, không thích dung mạo xuất sắc của chính mình. Tuy bản thân là nha hoàn thị tỳ vào phủ, nàng ta trước nay lại không an bài chính mình đi hầu hạ Cảnh Vương. Ngàn chọn vạn tuyển, tuyển chính mình tới nơi này, có lẽ chỉ bởi vì nàng ta cảm thấy chính mình là người ngu xuẩn. "Suy nghĩ rõ ràng rồi?" Quý Lục bễ nghễ nhìn nàng ta: "Nếu rõ ràng, liền đừng muốn trở về nữa, lưu lại hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Cảnh Vương phi trước kia không thể cho ngươi, không chừng về sau ta còn có thể cho ngươi." Thanh Thảo ngẩng đầu trộm liếc Quý Vân Lưu một cái. Nàng nghiêng đầu ngồi trên giường, lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóng, tóc dài che phủ phía sau, cả người rất tuỳ ý lại có một vẻ phong tình không nói nên lời. Cô nương như vậy, được Thánh Thượng ban một tờ thánh chỉ tứ hôn cho Thất hoàng tử. Thất hoàng tử là Hoàng Hậu sinh ra, cũng vô cùng tôn quý. Cảnh Vương phi không thể cho, Thất hoàng tử phi lại có thể cho... Thanh Thảo quỳ sát xuống đất dập đầu, cung kính nói: "Nô tỳ sau này sống hay chết đều do cô nương ngài." Quý Vân Lưu không ngồi dậy, thở dài một tiếng: "Con người của ta... Rất sợ ta đối tốt với ngươi, ngươi ngược lại thọc một đao sau lưng ta..." Lời của nàng còn chưa nói xong, Thanh Thảo lập tức dựng một ngón tay phát lời thề độc, cái gì Tam Thanh ở trên, cái gì nếu vi phạm việc này, nhất định bị trời phạt. Cửu Nương cầm một viên thuốc viên đen như mực đứng bên cạnh: "Bị trời phạt không an tâm bằng đem mạng giao cho cô nương. Nếu ngươi thật tình, liền ăn nó đi." Lại lén liếc nhìn Quý Vân Lưu một cái, thấy khoé môi nàng ấy chỉ tiếp tục thờ ơ tạo một độ cong cạn, không nói một lời. Thanh Thảo một phen lấy hết can đảm, cầm thuốc viên đưa vào trong miệng. ......... Ninh Bá phủ qua ngày đại hỉ, Ninh thế tử liền vào cung lãnh nhiệm vụ. Chuyện đầu tiên thế nhưng là mang hai mươi gã thị vệ tam đẳng trong cung đi canh gác Quý phủ. Quý phủ lại không phải hoàng thân quốc thích gì, nhiều người canh giữ Quý phủ như vậy là làm cái gì! Hoàng Đế nhìn thế tử phủ Ninh Bá tướng mạo xuất chúng, tuấn tú lịch sự, ha hả cười nói: "Ninh khanh, trẫm biết võ công ngươi phi phàm, Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm cũng chỉ là để ngươi quen thuộc mà thôi. Đợi ngươi quen thuộc Thị vệ doanh trong cung, đến lúc đó trẫm lại cho ngươi đi lại ở ngự tiền đới đao, ngươi liền yên tâm đi." Thân phận Ngự tiền đới đao thị vệ này liền cao, trực tiếp có thể là phẩm giai chính tam phẩm. Hoàng Đế đã nói như vậy, Ninh Mộ Hoạ mặc dù không đồng ý, cũng không thể kháng chỉ. Hắn đứng ở ngự thư phòng bị trêu đùa lăn lộn vô cớ, đành phải đi Nội các lãnh eo bài, lại đi Thị vệ doanh trong cung, điểm danh thị vệ ngày mai bắt đầu tuần tra trong ngõ nhỏ Đại Hỉ mà Quý phủ chiếm bộ phận lớn. Khi xuất cung, ngồi trên lưng ngựa, Ninh thế tử nghĩ đến lục biểu muội Quý phủ ngày hôm trước ở phủ Ninh Bá nhắc nhở chính mình kia. Dường như lần trước, hắn nổi lên tức giận, cũng chưa từng cảm tạ vị biểu muội này đàng hoàng. Lại hình như, vị biểu muội này hiểu chút thuật đạo pháp đoán trước cát hung? Mặt Trời dừng sau núi Tây, Ninh thế tử cưỡi ngựa lắc lư đi trên đường lớn. Dù sao ngày mai hắn phải đi canh giữ Quý phủ, vậy tối nay liền trước một ngày chào hỏi một tiếng với lục biểu muội, thuận đường tạ nàng một cái, rồi thăm dò vị biểu muội này có thật sự hiểu thuật đạo pháp hay không đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]