Biểu cô nương ngượng ngùng cười cười không nói. Quần áo này nàng ta cố ý chuẩn bị, chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Ninh thế tử... Quý Vân Lưu thấy Tống Chi Hoạ, thật ra lôi kéo Quý Vân Vi lại cách xa nàng ta một chút. Trên người nếu có thể sinh ra khí đen nồng đậm như vậy, nhất định là vì trong lòng người này có ý biết rõ sai còn muốn làm, tựa như ăn trộm đánh cắp tài sản còn giết người, biết phạm pháp còn làm. Bất luận nguyên do gì, nàng gặp được người trên người sinh ra khí đen như vậy, nhất định sẽ không cứu. Nữ quyến Quý phủ ngồi một bàn, vì tất cả đều là người trong nhà, ăn uống cũng tự tại. Trên bàn khác, còn có nữ quyến trong nhà huynh đệ tỷ muội khác của Ninh Bá gia. Đồng đại nương tử vẫn ở đây, Tô tam nương tử thật ra không thấy, ước chừng mới vừa rồi thật sự bị chọc giận đến tàn nhẫn, đã trở về. Sảnh Tây dùng xong bữa tối, khi tan tiệc, sảnh Đông bên kia còn rất nhiều bóng người, nam quyến uống rượu phỏng chừng không kết thúc nhanh như vậy. Tống nương tử theo đám người rời đi sảnh Tây, vừa đi vừa thường liếc tình hình sảnh Đông bên kia. Nàng ta sau khi trở về từ chỗ của Ninh đại nương tử, lại lấy danh nghĩa tìm hoa tai, ra khỏi sân ở tạm của chính mình một chuyến, lúc đó liền hỏi rõ ràng con đường mà Ninh thế tử nhất định phải đi qua để trở về viện. Nhưng mà, chờ lần kế tiếp, nàng ta nên lấy loại danh nghĩa nào để ra sân? Mọi người trước sau từ chính viên đi ra ngoài, có người đi mau, có người đi chậm. Tống nương tử đi một chút lại suy ngẫm cũng không đi nhanh bao nhiêu. "Tống tỷ tỷ, ngươi có phải suy nghĩ làm sao gặp được Ninh thế tử hay không?" Quý Thất bỗng nhiên ở bên người nàng ta cắm một câu, doạ Tống Chi Hoạ nhảy dựng: "Thất muội muội... Ngươi..." "Tống tỷ tỷ, ngươi lúc trước chính là từng kể với ta suy nghĩ của ngươi về người trong lòng, chẳng lẽ ngươi đã quên?" Quý Thất há miệng chặn đứng nàng ta: "Mới vừa rồi ngươi hành động rõ ràng như vậy, ta tự nhiên có thể nhìn ra, Tống tỷ tỷ cũng đừng gạt ta." Tống Chi Hoạ thấy chính mình cùng Quý Thất đã rơi phía sau mọi người rất xa, tay phải đỡ ngực, thật ra thở phào một hơi. Chỉ cần không để đằng trước nghe được, vậy là tốt rồi. Nàng ta giữ chặt tay Quý Thất, rời xa nha hoàn phía sau chút, nhẹ giọng nói: "Thất muội muội, nếu ngươi đã biết tấm lòng này của ta, liền đừng lại giễu cợt ta. Ta chỉ là muốn gặp Ninh biểu ca một lần..." "Tống tỷ tỷ," Quý Thất cùng nàng ta đứng dưới bóng cây. Dưới một mảnh hắc ám, biểu tình của thất nương tử cổ quái không nói nên lời: "Lúc trước ta ở sảnh Tây thấy Ninh thế tử tiễn bằng hữu ra ngoài, phỏng chừng hắn còn sẽ trở về sảnh Đông uống rượu. Con đường này chính là đường thông đến chính viện nhất định phải đi qua, nếu ngươi có gì muốn nói phải làm, liền đứng ở chỗ này chờ một chút đi." "Thất muội muội..." Tống Chi Hoạ thần sắc kinh hỉ, lời chưa nói cũng đã bộc lộ ra ngoài: "Đây là thật sao?" "Ta vì sao phải lừa Tống tỷ tỷ." Quý Thất rũ mi xuống: "Ta tự nhiên cũng muốn Tống tỷ tỷ hoàn thành nguyện vọng trong lòng." Cũng để nàng nhìn xem, người thân phận cách xa, dùng biện pháp bỉ ổi mà bọn họ đã bàn để nâng vào cửa, rốt cuộc có một kết cục tốt hay không. "Tính thời gian từ cửa lớn đến nơi đây, cũng không kém lắm, ta liền không lưu lại nơi này. Tống tỷ tỷ, cơ hội chỉ có một lần như vậy, ngươi phải bắt được." Quý Thất nâng đầu lên: "Ta ở một bên giúp Tống tỷ tỷ canh chừng chút vậy." Tống Chi Hoạ thật lòng cảm tạ, bảo Dao Dao cùng rời đi với Quý Thất, để bọn họ đứng cách thật xa. Biểu cô nương tự mình lại rụt vào bên trong bóng cây, duỗi tay lấy lọ sứ ra chờ, tính toán đợi khi Ninh thế tử đi qua, liền khiến ngũ thạch tán "Bay múa đầy trời". Quần áo này nàng ta cũng đã động tay động chân, chỉ cần Ninh Mộ Hoạ nhẹ nhàng lôi kéo, váy ngoài có thể tụt xuống. Chỉ cần chính mình cùng Ninh thế tử có tiếp xúc da thịt, như vậy người muốn thể diện nhất định sẽ nhận lấy chính mình. Lúc này đây, nàng không thể lại bại bởi Quý Tứ! Dao Dao theo Quý Thất đứng dưới bóng cây nơi xa, cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người. Trong lòng nàng ấy hôi hổi dâng lên dự cảm không tốt, run giọng hỏi Quý Vân Diệu: "Thất cô nương, cô nương nhà tôi... Cô nương nhà tôi là tính toán trò chuyện vài câu với Ninh thế tử sao?" "Ừm." Quý Thất lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đằng trước. Dao Dao thấy nàng ta như thế, liền biết chính mình không thể hỏi lại. Nàng đành phải cầu nguyện trong lòng cô nương nhà mình không cần làm ra chuyện gì không thể vãn hồi. Nữ quyến Quý phủ một đường đi trước. Người quá nhiều, đi hơn nửa đường mới phát hiện biểu cô nương và thất nương tử đều không theo kịp. Nhị nương tử nói: "Có lẽ là đi chậm, chúng ta chờ một chút đi." Vừa chờ như vậy, chờ đến khi nha hoàn tới gọi nhị cô nương: "Nhị nương tử, đại phu nhân gọi người đến viện Minh Hà ạ." "Mẫu thân có nói chuyện gì không?" "Phu nhân An Hầu phủ cùng phu nhân Ninh Bá phủ đều ở viện Minh Hà." Quý Tứ nghe vậy cười nói: "Nhị tỷ tỷ, đại bá mẫu nhất định là gọi tỷ đi gặp An phu nhân." Quý Vân Lưu đi theo trêu đùa: "Nhị tỷ tỷ đều sắp gả cho An tam công tử, hôm nay liền sớm chút đổi giọng gọi An phu nhân là mẫu thân đi thôi!" "Các muội đó, xem ta trở về lại tính sổ với các muội!" Sắc mặt nhị nương tử đỏ bừng định đi cùng nha hoàn, tứ nương tử theo sau lại nói: "Nhị tỷ tỷ, ta cùng tỷ trở về trước thôi." Nhị nương tử thấy nàng ấy đưa ánh mắt cho chính mình, lập tức biết nàng ấy hẳn là người có ba gấp phải đi trước, tự nhiên gật đầu đồng ý. Nàng dặn dò Quý Vân Lưu một phen, bản thân liền đi cùng Quý Vân Vi rồi. Quý Vân Lưu và Cửu Nương đứng ở chỗ đó lại đợi một hồi, chờ tới Ninh Mộ Hoạ tiễn xong bằng hữu đang muốn trở về sảnh Đông chính viện. Ninh Mộ Hoạ thấy Quý Lục đứng một mình ở nơi này cùng nha hoàn, có chút kỳ quái: "Lục biểu muội sao lại một mình ở chỗ này?" "Đang đợi Tống tỷ tỷ cùng thất muội muội, bọn họ đi chậm chút." Ninh Mộ Hoạ cười nói: "Ta đây đi nhìn một cái, nếu thấy bọn họ liền báo cho bọn họ một tiếng." Quý Vân Lưu hành lễ nói cảm ơn, mắt hơi rũ xuống, thấy hồng ngọc hắn treo bên hông nứt ra hai nửa: "Ngọc bội của Ninh biểu ca, nứt rồi." Ninh Mộ Hoạ liếc mắt nhìn ngọc bội của chính mình, cười nói: "Hôm nay Vương đại lang uống nhiều chút, ở cửa đụng phải tường, khi ta dìu hắn lên xe ngựa va phải ngọc bội, nứt như vậy cũng rất đáng tiếc." Giọng nói của Quý Vân Lưu không có mùi vị gì: "Xác thật rất đáng tiếc." Ngọc nứt, đại biểu nam tử có hại. Con đường Ninh Mộ Hoạ từng đi qua dưới ánh trăng như miệng hình vuông, người vào miệng, là một chữ tù*. *Đặt chữ người "人" vào chữ miệng "口", thành ra chữ tù "囚", nghĩa là giam cầm. Một người như vậy, có lẽ vào con đường kia, liền có tổn hại nhiều... Ninh Mộ Hoạ nghe xong lời này, cho rằng Quý Lục là tiếc ngọc bội, không để bụng cười nói: "Tuy đáng tiếc, nhưng mà cũng không sao. Lục biểu muội còn xin ở chỗ này chờ một chút, ta đi nhìn một cái xem hai vị biểu muội kia có ở đây không." Nói xong, hắn nâng bước hướng về con đường dưới bóng cây đi đến. Quý Vân Lưu giương mắt xem hắn, thấy chân phải hắn bước vào trong bóng ma, nhấp môi, cuối cùng mở miệng: "Ninh biểu ca chờ một chút." Ninh Mộ Hoạ quay người lại, khó hiểu. Hắn thật ra không nghi ngờ tiểu nương tử đã được tứ hôn cho Thất hoàng tử này còn muốn có liên quan gì với chính mình. Quý Vân Lưu chậm rãi nói: "Trời tối đường u ám, trăng sáng treo cao phía chân trời làm con đường này càng hiện vẻ hoang vắng. Tối tăm hỗn loạn bất lợi cho quân tử, Ninh biểu ca sao không sai người mở đường rồi hẵng đi?" Ninh thế tử giật mình: "Cho người mở đường?" "Không làm lỡ bao nhiêu thời gian của Ninh biểu ca." Quý Lục ý cười điềm đạm: "Ninh biểu ca sao không để biểu muội làm thần côn một lần, giả vờ tin ta một lần?" Ninh Mộ Hoạ nghe xong nhíu mày. Hắn chăm chú nhìn trong rừng một lát, lại nhìn Quý Vân Lưu đứng cách đó không xa. Có lẽ là hai mắt nàng quá sáng, giống như ánh sao đầy trời, Ninh thế tử vậy mà cảm thấy người này xác thật có thể tin tưởng... Hắn gọi gã sai vặt phía sau một tiếng: "Lập Tin, ngươi liền đi lên phía trước nhìn một cái đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]