Chương trước
Chương sau
Trong ngự thư phòng người ngã ngựa đổ, Ngọc Lâm tai mắt đông đảo, ít ngày sau liền thu được tin tức trong cung. Hắn cầm hai mươi vạn lượng ngân phiếu lấy được từ Đậu Niệm Bách vung lên, rải giống như tiền vàng mả, rơi khắp toàn bộ thư phòng.
Hai mươi vạn lượng này bị Đại Lý Tự đăng ký trong danh sách, hiện giờ giống như giấy vụn, một khi sử dụng lập tức sẽ bị Đại Lý Tự đến kiểm chứng.
Thị vệ xung quanh nhìn Cảnh Vương nổi trận lôi đình, hết thảy không dám tiến lên khuyên can.
Cảnh Vương rải ngân phiếu xong, ngồi sau bàn, nghĩ đến tổn thất lần này của chính mình. Hai mươi vạn lượng ngân phiếu của hắn không còn, vị trí Chiêm sĩ tam phẩm phủ Chiêm sĩ không còn, cả chức Thống lĩnh thị vệ chính ngũ phẩm cũng không còn...
Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm được Hoàng Đế lựa chọn là thế tử phủ Ninh Bá, Ninh Mộ Hoạ. Tiếp nhận chức Chiêm sĩ tam phẩm chính là Thẩm Mạc Uy. Hắn cho người tra xét, lại thu được tin tức, Thẩm Mạc Uy chính là cữu cữu ruột của Quý Lục, sau này cũng chính là cữu cữu ruột của Ngọc Hành!
Cảnh Vương càng nghĩ càng giận, lệch răng tức nổ tim phổi, hồn phách đều bị cơn tức này bức ra ngoài cơ thể!
Lần này không biết có phải Ngọc Hành giở trò quỷ hay không. Dù chuyện không liên quan gì đến Ngọc Hành, Lục hoàng tử kia cũng không thoát được liên can!
Nhị hoàng tử ngồi ở chỗ đó ước chừng nửa canh giờ, suy nghĩ cẩn thận, cười lạnh vài tiếng rồi lại cười to vài tiếng, sau đó phân phó thuộc hạ một bên: "Nhặt từng tờ ngân phiếu trên mặt đất lên, đều cẩn thận cất kỹ cho ta. Qua hai ngày sai tử sĩ thần không biết quỷ không hay đưa ngân phiếu này giấu vào trong Đông Cung của Thái Tử. Lại tiết lộ chuyện Thái Tử giấu riêng hai mươi vạn lượng ngân phiếu này ra cho Đại Lý Tự biết."
Hiện giờ Hoàng Đế nhúng tay, chuyện tốt duy nhất đó là Thái Tử hiện giờ để lại cái gai trong lòng Hoàng Đế. Hắn vốn không phải thật tình phụ tá Thái Tử, vốn định qua mấy năm, sau khi Hoàng Đế hoăng thệ, lại khiến Thái Tử nhiễm bệnh rời đi. Hiện giờ Thái Tử bị Hoàng Đế không thích, vậy danh chính ngôn thuận khiến Hoàng Đế phế Thái Tử vậy!
Đứng một bên, Ông Hồng nhìn Nhị hoàng tử vẫn luôn cười quỷ dị, trái tim cũng run lên. Hôm nay chịu tổn thất lớn như vậy, Cảnh Vương sẽ không phải trực tiếp điên rồi đấy chứ?
.........
Qua lần Hoàng Thượng tự mình thẩm tra vụ án tại ngự thư phòng này, rất nhanh liền đến ngày thi đình.
Lần này xảy ra chuyện, Đậu Niệm Bách bị bắt tại cửa trường thi, còn có Ngọc Hành cố ý cho người tản đi tin đồn, học sinh trong kinh thành tự nhiên ầm ĩ vô cùng lợi hại.
Hoàng Đế trực tiếp tại điện Thái Hoà trong cung bày bàn ghế, cho tất cả cống sĩ cùng một phần sĩ tử thi rớt có học vấn tốt đều tham gia thi đình.
Lúc này đây, thi đình đạt tới gần ngàn người. Vì phòng ngừa gian lận, một ngày này, ngự lâm quân hết thảy xuất mã, canh giữ ở các góc.
Ngày này sau khi nộp bài, vì mau chóng cho sĩ tử thiên hạ một lời giải thích, không chỉ Hàn Lâm Viện, ngay cả người của Lễ Bộ cũng bị gọi qua cùng nhau chấm bài thi.
Rất nhanh, chỉ thời gian một ngày, mười phần văn chương hay nhất liền trình tới trước mặt Hoàng Đế.
Quý Thượng Thư, Tần tướng, Nội các Tô Kỷ Hi, một đám người cùng nhau đứng ở ngự thư phòng chờ Hoàng Đế chấm bài thi.
Hoàng Đế nhìn phần bài đầu tiên, nói hai chữ "Không tồi". Đợi Hoàng Đế đặt bài thi kia xuống, mọi người thăm dò trộm nhìn, xem tên bên trên là ai. Ấn theo dĩ vãng, hai chữ "Không tồi" này trong miệng Hoàng Đế nên là xếp thứ mấy.
Phần bài thứ hai ở trong miệng Hoàng Đế được hai chữ "Có thể". "Có thể" này so với "Không tồi" còn xếp ở phía sau. Xem ra hai người này đều là không có hy vọng tiến vào nhất giáp.
Hoàng Đế xem xong bài thứ ba, bỗng nhiên nhớ tới: "Gọi Thái Tử lại đây, bảo hắn lại đây cùng nhìn một cái." Ngẫm nghĩ, Hoàng Đế lại nói: "Lại gọi Thất hoàng tử đến đây, cho hắn cũng tới bình luận xem."
Thái Tử còn tốt, dù vì chuyện lúc trước ở ngự thư phòng, bị "Đóng cửa ăn năn" hai tháng, nhưng Thái Tử vẫn là Thái Tử như cũ, tới chấm bài thi liền không có gì dị nghị. Nhưng Thất hoàng tử cũng có thể lại đây chấm bài thi?
Mệnh quan triều đình đứng một bên hai mặt nhìn nhau, sôi nổi nói trong lòng: Phong thuỷ luân chuyển, ngày sau phải thân cận Thất hoàng tử nhiều hơn một chút mới được!
Nói đến Ngọc Hành, Hoàng Đế lại nghĩ đến một người, không chút để ý nói: "Thế nào, hội nguyên lần này có trong danh sách mười người này không?"
"Có." Tần tướng cười theo tiếng: "Mà bản lĩnh viết văn của hội nguyên vững chắc, giải thích độc đáo lại cụ thể, hạ thần rất thích."
"Ồ?" Hoàng Đế cho thái giám bên cạnh rút ra bài thi của Tạ Phi Ngang.
Ông ta cầm lấy, ngồi sau bàn xem, nhìn nhìn, đứng lên, từ sau án thư ra tới. Đi rồi xem, xem xong lại từ đầu tới đuôi nhìn một lần, chỉ xem hai lần, cười ha ha nói: "Tốt! Hay cho Tạ Dục! Dưỡng ra tôn tử phi phàm như vậy, văn chương quả nhiên rất tốt! Hội nguyên này, thật ra danh xứng với thực!"
Tần tướng làm quan hơn ba mươi năm, văn chương mà Hoàng Đế thích ông ta rất rõ ràng. Lúc ấy xem xong văn chương của Tạ Phi Ngang, liền biết bài này sẽ làm Hoàng Đế yêu thích, lập tức đi theo cười.
Mấy người ở ngự thư phòng thấy Hoàng Đế thoải mái, tự nhiên cũng muốn thoải mái. Mỗi người trên mặt tuy cười, trong lòng lại than một tiếng: Chỉ sợ Tạ Phi Ngang này chính là Trạng Nguyên lần này không thể nghi ngờ. Lúc trước như thế nào không mượn sức đến môn hạ của chính mình? Thất sách, thất sách.
Quý Thượng Thư mặc kệ chuyện Tạ Phi Ngang được hạng nhất, ông ta nhón chân mong chờ chính là phần văn chương của Quân Tử Niệm!
Quân Tử Niệm quả nhiên cũng có học vấn thật sự. Không chỉ được thứ tư tại kỳ thi hội, trong mười phần văn chương cho Hoàng Đế lựa chọn ra này cũng có tên hắn. Lần này nếu có thể đỗ nhất giáp, nổi bật chỉ sợ càng tăng lên so với Tạ Phi Ngang!
Hoàng Đế đọc được văn chương mà Tạ Phi Ngang ngày nối đêm sao chép mà thành, trong lòng vui mừng đến mức lại xem không vào bất luận văn chương gì. Mặc dù nhìn đến phần bài của Quân Tử Niệm, ông ta cũng chỉ hơi gật đầu: "Người ngày ngược lại cũng là người có kiến giải, văn chương này cũng ở tầng cao."
Chỉ chốc lát sau, Thái Tử cùng Thất hoàng tử đều vào ngự thư phòng.
Hoàng Đế không bình luận, chỉ cho từng người bọn họ xem mười phần văn chương này. Đợi bọn họ xem xong, ông ta mới hỏi một câu: "Như thế nào?"
Thái Tử bị giam cầm ở Đông Cung mấy ngày, biết chính mình khiến Hoàng Đế không vui, thành thành thật thật đọc sách mấy ngày. Hơn nữa, khi còn nhỏ hắn được Thái phó dạy dỗ, ngược lại cũng nhìn ra được văn chương tốt xấu. Hắn cầm lấy bài văn của Quân Tử Niệm nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bài này là không tệ nhất!"
Quý Thượng Thư đứng ở một bên, kích động đến mức suýt nữa quỳ tại chỗ trước Thái Tử.
Thái Tử điện hạ, ngài thật là giải thích độc đáo, thật quá tinh mắt! Tứ cô gia chúng tôi nếu được Trạng Nguyên đứng đầu, nhất định mời ngài đi tửu lầu ăn tiệc trắng đêm, mua mười tám giai nhân làm bạn với ngài!
"Ngươi thì sao, thất ca nhi?" Hoàng Đế lại hỏi Ngọc Hành.
Ngọc Hành không dám lộ ra lòng muông dạ thú, thật cẩn thận trình lên bài thi của Quân Tử Niệm cùng Tạ Phi Ngang: "Nhi thần cảm thấy hai bài này mỗi người mỗi vẻ. Bài thi của Quân Tử Niệm phô bày tinh hoa của văn chương, lời văn không có chỗ nào giả dối lại có phong cách độc đáo. Bài này của Tạ Phi Ngang, văn chương có kết cấu nghiêm ngặt tinh tế, khí thế hào phòng lại lời lẽ có trật tự. Nhi thần không phân được hay dở, chỉ đều cảm thấy tốt."
Dù sao hai người đều là người của hắn, khác nhau tay trái tay phải, hắn không sao cả!
........
Sau khi chấm bài tại ngự thư phòng, đó là báo tin vui yết bảng.
Một ngày ngày, ngoài cửa lớn Quân gia, rải đầy tiền đồng cùng bạc vụn, chân thật mà rải dài ba thước!
Nhà thương nhân Giang Nam Quân gia, ra một vị Thám Hoa lang!
Hoàng Đế chính miệng ban lời: Quân gia tam thiếu diện mạo anh tuấn, thiếu niên phong độ nhẹ nhàng. Thám hoa lang đúng là tướng mạo tài tình đều phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.