Mạnh Phủ thừa quỳ trên mặt đất không lên tiếng. Hắn đã quỳ ở chỗ này mấy canh giờ, hai chân tê dại, đều sắp không chịu đựng nổi.
Hoàng Thượng nghe được Mạnh Phủ thừa tự thú, tự nhiên nổi trận lôi đình. Lục nhi tử mà chính mình chẳng quan tâm này, thế nhưng sẽ sai cữu cữu ruột thịt trộm đề thi?
Thật là lật trời!
"Tạ Phi Ngang?" Trong quá trình ngự lâm quân xuất cung bắt người, Hoàng Đế vào sương phòng sau thư phòng nằm nghỉ. Sau khi nằm chốc lát, lửa giận thoáng yếu đi một chút: "Hội nguyên trong kỳ thi hội kia?"
"Đúng là học sinh."
Hoàng Đế không chút để ý mở miệng: "Thế nào? Sau khi được đề thi đỗ hội nguyên, cảm giác như thế nào?"
Tạ Phi Ngang dập đầu vang thùng thùng: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám, học sinh chưa bao giờ có được đề thi."
"Chưa bao giờ có được?" Hoàng Đế ném sổ con trên tay vào trán Tạ Phi Ngang: "Không có được đề thi, ngươi ở trong phủ Quỳnh Vương làm cái gì!"
"Học sinh, học sinh ở phủ Quỳnh Vương chuẩn bị cho kỳ thi..." Tạ tam thiếu nằm trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám: "Phủ Quỳnh Vương an bình yên lặng, không có người quấy rầy, học sinh liền ở nhiều mấy ngày."
"Một vương phủ còn có thể an bình yên lặng hơn Tạ phủ các ngươi?" Hoàng Đế càng tức giận, ngón tay chỉ đến Lục hoàng tử: "Quỳnh Vương, người quỳ gối bên cạnh ngươi, ngươi có nhận thức?"
Từ khi Ngọc Quỳnh dọn ra khỏi cung, một năm hắn liền không gặp Hoàng Đế mấy lần, cho dù có cũng là yến tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075240/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.