Chương trước
Chương sau
"A cha!" Tạ đại gia bị doạ nhảy dựng: "A cha, ngài như thế nào sẽ, như thế nào nghĩ như vậy..."
Tạ đại gia lúc trước vội vàng, đến phía sau thanh âm mềm yếu, rõ ràng cũng xuất hiện sự không tự tin đối với Tạ Phi Ngang. Ông không phải không tin đứa con trai này của chính mình. Nhưng lần trước khi nhi tử nhà mình lại đây nói muốn tham gia kỳ thi hội, cách thi hội chỉ kém mười ngày mà thôi.
Chỉ mười ngày như vậy, nhi tử đều ở trong phủ Quỳnh Vương chuẩn bị toàn bộ cho kỳ thi hội... Nếu không phải Tạ Phi Ngang mang theo gã sai vặt, gã sai vặt thường trở về Tạ phủ lấy chăn nệm, mang đầu bếp nữ và thức ăn, Tạ đại gia đều cảm thấy nhi tử nhà mình là mang theo đầu bếp nữ Tạ phủ bỏ trốn!
Nơi nào có một vương phủ sẽ thiếu trang phục thiếu thức ăn thiếu đến mức... Trở lại trong phủ nhà mình mang theo nữ đầu bếp!
Có điều... Hiện tại trọng điểm không phải Tạ Tam bỏ trốn cùng nữ đầu bếp, hiện tại là... Nhi tử nhà mình mới chăm chỉ khổ đọc mười ngày, nhảy trở thành người đứng đầu bảng vàng, trở thành hội nguyên!
Trong đầu Tạ đại gia quay lại trọng điểm. Suy đoán của cha chính mình cũng không phải không có lý. Nhi tử nhà mình nếu không phải sớm có được đáp án đề thi, chính là ăn tiên đan trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đắc đạo thành tiên!
"Ông ông!" Tạ Phi Ngang không biết trong đầu cha già nhà mình xoay phần phật giống như bàn mài nước vậy, hắn một phát quỳ xuống, chết không thừa nhận: "Tôn nhi chưa từng có được đề thi gì cả!"
"Tam ca nhi!" Tạ lão thái gia tức giận đến toàn thân phát run: "Đây cũng không phải chỉ liên quan đến tiền đồ của ngươi, còn liên quan đến mấy chục người một nhà Tạ phủ chúng ta! Trước khi thoát tội, ngươi cần phải thành thật trả lời ta!"
"Ông ông, tôn nhi chưa từng có được đề thi gì cả." Tạ Tam trước sau kiên trì lập trường chính mình, một lời đến cùng: "Chỉ là kỳ thi hội lần này vận khí của tôn nhi tốt, mà Lục hoàng tử và Thất hoàng tử chân thành đối đãi tôn nhi. Khi ở phủ Quỳnh Vương khổ đọc, hai vị điện hạ phân biệt giảng giải một phen bài học cho tôn nhi."
"Ngươi thật sự không có?" Tạ lão thái gia hỏi lại một lần nữa: "Thật sự tất cả đều là ngươi tự mình viết?"
"Không có!" Tạ tam thiếu ngẩng đầu ưỡn ngực mà quỳ, không thẹn với lương tâm nói: "Qua vài ngày chính là thi đình, lần này tôn nhi có gian lận hay không, tự nhiên có thể thấy rõ ràng!"
Không có trưởng bối trong nhà nào bởi vì hài tử nhà mình thi cử được thành tích tốt, liền vẫn luôn hoài nghi hài tử nhà mình là gian lận. Tạ lão thái gia cũng không ngoại lệ.
Ông thấy tôn tử nhà mình "Đúng lý hợp tình, không thẹn với lương tâm" như vậy, hốc mắt đỏ một chút, trong lòng liên tục trách cứ chính mình thế nhưng không tin tưởng tôn tử chính mình ưu tú như thế.
Tạ lão thái gia nuốt trở về sợi làm ra vẻ chua xót kia, tự mình tiến lên nâng hắn dậy: "Tốt tốt tốt, nếu ngươi thật sự tự mình viết, lấy học vấn của ngươi, thi đình kia... Thi đình cũng có thể đạt được ba hạng đầu nhất giáp... Tốt tốt tốt, Tạ phủ ta dựa vào tam ca nhi ngươi muốn rạng rỡ tổ tông, ngươi là tôn nhi ngoan của ta!"
............
Một sớm thi hội, thay đổi vận mệnh của đông đảo học sinh. Đặc biệt là những nam nhi lang vừa độ tuổi đó, trong nhà hết thảy bị người giẫm nát ngạch cửa.
Có mấy nhà vốn dĩ vừa ý Quân Tử Niệm, còn muốn chờ quan sát, hiện giờ vừa thấy nhi lang tốt như vậy bị Quý phủ đoạt được tiên cơ, mỗi nhà hối tiếc đến ruột đều xanh.
Quân gia này đã bị người nhanh chân đến trước, không thể trông cậy vào, nhưng còn có tam lang Tạ gia đang độ tuổi thích hợp đấy!
Vì thế, sau giờ Ngọ ngày này, Tạ phủ bị bà mối cùng lão phu nhân các nhà đạp vỡ cửa.
Tạ Phi Ngang thật sự chịu không nổi lão phu nhân và mẫu thân nhà mình lải nhải, ném xuống một câu cho mẫu: Tức phụ của người, sau khi người vừa ý lại đến hỏi nhi tử!
Tạ tam thiếu rời khỏi nội trạch, tới tiền viện, lại gặp phải một đám con cháu các nhà đến đây kéo giao tình. Tới tới lui lui, có công tử ca còn kiến nghị linh tinh như đến tửu lầu không say không về.
Thất hoàng tử lúc trước tại phủ Quỳnh Vương đã đặt ra ba điều cùng với hắn, sau khi đỗ đạt không thể tiếp tục uống rượu, nếu muốn uống rượu, cũng cần ở trong phủ, không thể đi tửu lầu!
Được, lúc này ra ngoài cũng không thể lại uống rượu, vậy đi phủ Quỳnh Vương, tiếp tục chuẩn bị thi đình thôi!
Nghĩ thông suốt một tầng như vậy, Tạ tam lang cho Triệu Vạn mang bạc theo, nghĩ ngợi, lại mang theo nữ đầu bếp trong phủ, đi hướng phủ Quỳnh Vương.
Lục hoàng tử nghe được người gác cổng bẩm báo nói "Tam thiếu Tạ phủ tới cửa thăm viếng", vui mừng ra mặt: "Mau đi mời vào, mời vào..." Quỳnh Vương dừng một chút, lại phân phó gã sai vặt: "Đi phòng bếp, bảo phòng bếp làm thêm đồ ăn. Đúng rồi, tuyệt đối phải nhớ lấy, đồ ăn có bao nhiêu khó ăn liền nấu bấy nhiêu khó ăn..."
Người gác cổng vừa nghe, vội vàng nói: "Vương gia, Vương gia... Không cần, Tạ tam thiếu mang theo một xe ngựa nguyên liệu nấu ăn, còn có nữ đầu bếp cũng cùng nhau mang đến..."
"Ồ..." Lục hoàng tử rất cao hứng, chuẩn bị tự mình ra ngoài đón chào: "Tiểu Tạ này chính là khác biệt, chính là còn hiểu chuyện hơn so với thất ca nhi. Hắn ở nhờ nơi này của ta, không chỉ mang theo thức ăn, ngay cả nữ đầu bếp cũng mang theo, trách không được có thể đạt được hội nguyên đầu bảng!"
Người này, về sau ở luôn trong vương phủ mới tốt, đồ ăn trong phủ cũng không cần mua nữa!
Tạ Tam thấy Lục hoàng tử tự mình ra đón chào, cung kính chắp tay thi lễ, nói chính mình lại muốn quấy rầy.
Ánh mắt hắn dừng trên cửa lớn tróc sơn của phủ Quỳnh Vương, trong lòng nghĩ đến chuyện khi chính mình ra cửa, mẫu thân trộm thay muội muội ruột thịt hỏi thăm việc hôn nhân.
Mẫu thân nhà mình, xem chính mình ở nhờ phủ Quỳnh Vương hơn mười ngày, thế nhưng cảm thấy chính mình cùng Quỳnh Vương giao tình không cạn, có tính toán làm muội muội gả vào vương phủ.
Bàn tính này gõ đến thật là cực tốt, người hoàng gia, muội muội nhà mình trở thành hoàng tử phi...
Chỉ là Quỳnh Vương này... Nghèo thành bộ dáng như vậy, muội muội nhà mình gả lại đây, là muốn cùng Quỳnh Vương mỗi ngày ăn bã cám sao?! Tạ phủ dù của hồi môn lại nhiều bạc, cũng không đủ cho khối đất phong kia của Quỳnh Vương lụn bại nha!
..........
Trong hoàng cung, Ngọc Hành cũng biết được thứ tự của kỳ thi hội trước tiên. Đối với thứ tự của Quân Tử Niệm, hắn cũng không ngoài ý muốn lắm, chỉ bảo Ninh Thạch báo tin vui cao trung này cho Quý Vân Lưu ở Di Hoà Cung.
Quý Lục được tin, ngược lại cũng cao hứng một phen, toàn bộ trong cung đều thưởng một lần. Nàng sờ sờ lệnh bài thông hành trong tay áo, đi ra cung Di Hoà. Vì có lệnh bài, thị vệ trong cung cũng không dám ngăn cản, để nàng một đường thẳng tới trên Quan Nguyệt Đài.
Tần vũ nhân dường như đã sớm biết hôm nay sẽ có khách tới. Ông thấy Quý Vân Lưu, ôn tồn cười, làm thủ thế "Mời": "Hôm nay khí sắc sư muội không tồi, có phải có chuyện mừng?"
"Sư huynh thần cơ diệu toán. Hôm nay sư muội bấm được quẻ đại an, cố ý đưa chút vận may này tới cho sư huynh đây." Quý Vân Lưu không ngồi, nói liền vươn ngón tay ra, niệm khẩu quyết, sau khi luân phiên biến hoá thủ thế, rất nhanh một loại đồ án bát quái nhỏ từ đầu ngón tay nàng trống rỗng như hư ảo mà xuất ra.
Nàng hướng về Tần vũ nhân ngồi trên đệm hương bồ chỉ ngón tay, bát quái kia liền hướng về phía ông ta lượn vòng mà ra.
"Kim quang tốc hiện, phúc hộ ngô thân..." Tần vũ nhân niệm thần chú Kim quang, kháp quyết, tiêu tán lực công kích mà đồ án bát quái kia mang đến.
Ông ta vừa định mở miệng nói gì đó, chỉ thấy cả người Quý Vân Lưu như sói như hổ nhào về phía chính mình, đôi tay nâng đồ vật vàng tươi: "Sư huynh, ngài ăn dứa..."
"Sư muội." Tần vũ nhân một bộ đã đắc đạo thành tiên, bất động như núi: "Người học đạo chúng ta phải đạm bạc mọi thứ..:"
Nói trắng ra, ý tứ của ông là: Sư muội, ngươi không thể thấy đạo pháp của ta lợi hại hơn ngươi, ngươi liền hai mắt toả sáng, phải bình tĩnh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.