Chương trước
Chương sau
Năm năm đời trước, Thất hoàng tử chỉ vì cái lợi trước mắt làm hắn chết trong ám sát. Một đời này, hắn thu tính nết, mặc dù trong lòng tức giận đến một tay bẻ gãy bút lông cừu, giọng điệu thong dong như cũ: "Trong thời gian này, Đại Lý Tự Trần Đức Dục có điều tra ra được cái gì hay không?"
Ninh Thạch nói: "Đậu Niệm Bách ở trong lao còn chưa khai ra lời gì có liên quan đến vụ án thì đã chết rồi. Có điều bài thi hắn làm là tìm người viết giùm, điểm này đã có chứng cứ vô cùng xác thực."
"Phía phủ Chiêm sĩ thì sao?"
"Đổng Chiêm sĩ không thừa nhận chuyện mua bán đề thi tại toà nhà thành Bắc ngày đó. Chỉ sợ việc tiết lộ đề thi này, Cảnh Vương sẽ tuỳ tiện kéo quan viên trong phủ Chiêm sĩ ra làm lời giải thích trước mặt Hoàng Thượng."
Ngọc Hành nhìn chằm chằm bút lông cừu bị gãy khúc trong tay: "Tiết lộ chuyện Đậu Niệm Bách tìm người viết giùm bài thi này ra ngoài, cho thiên hạ đều biết!"
Ánh mắt hắn loé loé. Ngọc Lâm chạy thoát mùng một, hắn thật ra xem xem hắn ta có thể tránh thoát mười lăm hay không!
"Thất gia," Tịch Thiện hai tay nâng một cái tráp vào thư phòng bẩm báo: "Tần vũ nhân sai tiểu đạo sĩ tự tay giao cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân chuyển cho ngài."
Ngọc Hành nghĩ đến phù bình an mà Quý Vân Lưu lừa bịp tới lúc trước, duỗi tay cung kính đón lấy tráp trong tay Tịch Thiện: "Tần vũ nhân có chuyển cáo lời gì hay không?"
Tịch Thiện lắc đầu: "Không có. Chỉ là nghe tiểu Mễ nói, đồ vật trong tráp này tốn không ít sức lực của Tần vũ nhân, muốn tiểu nhân nhất quyết tự tay giao vào tay Thất gia ngài."
Ngọc Thất thật cẩn thận mở tráp trong tay ra nhìn xem bên trong. Bên trong đúng là một chiếc túi gấm đỏ thẫm.
Hắn không dám xem rẻ thần linh, không hề mở túi gấm kia ra, trực tiếp đóng tráp lại, đặt nó trong ngăn kéo ở án thư, cài khoá.
Ngọc Thất khoá tráp, ngẩng đầu xem cửa sổ bên ngoài. Hôm nay mặt trời rực rỡ không giảm, thời tiết này cũng là mỗi ngày càng nóng hơn, liền phải từ xuân chuyển hạ.
"Đến đài ngắm trăng gặp Tần vũ nhân một lần, chính miệng nói một câu tạ ơn với ông ấy." Ngẫm nghĩ, hắn lại phân phó Tịch Thiện: "Mang theo bánh xốp dứa, bánh bí đỏ mà sáng nay Di Hoà Cung sai người đưa tới, để Tần vũ nhân và tiểu Mễ nếm thử đồ mới mẻ."
Hắn cũng không biết bạn gái của mình rốt cuộc dùng phương pháp gì, đang ở trong cung, còn lăn lộn như cá gặp nước hơn so với hắn lão bánh quẩy sống hai đời này. Mấy ngày ngắn ngủn, nàng liền tạo được quan hệ tốt với ngự thiện phòng, thường cho người đưa tới một ít điểm tâm hắn chưa bao giờ ăn qua, để hắn nhấm nháp.
Chuối, dứa, long nhãn và quả vải được xưng là "Tứ đại trái cây Nam Quốc". Mấy thứ này vì không nên gieo trồng trong kinh, rất khó gặp. Bánh xốp dứa này này nói trắng ra, cũng chính là điểm tâm từ dứa, xác thật có một loại hương vị khác.
Quan Nguyệt Đài tuy không được xây cao lớn khí thế bằng núi Tử Hà, bước lên rốt cuộc cũng có cảnh tượng nhìn xem chúng tiểu nhân trong cung.
Thái giám được phái tới hầu hạ vô cùng cung kính, một đường mời Thất hoàng tử lên Quan Nguyệt Đài.
Tiểu Mễ nhìn thấy Ngọc Hành, chắp tay hành lễ ra dáng ra hình, tính toán cùng thái giám lui xuống.
Tịch Thiện vội vàng mở hộp đồ ăn ra dụ dỗ hắn: "Tiểu Mễ, điểm tâm này hương vị độc đáo, ăn rất ngon, mau tới đây cùng nhau nếm thử đi!"
Điểm tâm trên bàn tạo hình độc đáo, bánh xốp dứa có hình quạt xếp mở ra, bánh bí đỏ càng là tạo hình một quả bí đỏ nho nhỏ. Tiểu Mễ dù sao cũng là nhi đồng, thấy hai món ăn khác biệt, nhìn không chớp mắt, ngưỡng gương mặt môi hồng răng trắng, chờ đợi nhìn Tần vũ nhân.
"Đi đi." Tần vũ nhân xua tay: "Nhớ rõ để lại chút cho ta sư phụ con ăn là được."
"Đồ nhi nhớ rõ mà!" Tiểu Mễ cười tươi sáng, bị Tịch Thiện lôi kéo tay xuống Quan Nguyệt Đài ăn điểm tâm.
"Mời Thất điện hạ ngồi." Tần vũ nhân ngồi trên đệm hương bồ. Lúc trước thấy Thất hoàng tử lại đây, cũng không đứng lên hành lễ. Giờ phút này thấy Quan Nguyệt Đài chỉ còn hai người, ông duỗi tay ra, ra hiệu Ngọc Thất ngồi trên đệm hương bồ phía trước mình.
Ngọc Hành tạm thời không ngồi, đứng ở chỗ đó cung kính hành lễ: "Vãn bối đa tạ Tần vũ nhân tặng phù bình an."
Tần vũ nhân thản nhiên chịu phần thi lễ này: "Thất điện hạ không cần đa lễ. Điện hạ một lòng hiếu thảo, bần đạo chỉ là dùng chút lực non nớt mà thôi. Phù bình an này mang trên người Hoàng Hậu nương nương, theo hơi người, chỉ có thể bảo hộ không bị tà khí xâm nhập trong vòng một năm. Nếu điện hạ không yên tâm, sang năm có thể lại tìm bần đạo thỉnh một đạo phù bình an cho nương nương."
Trong lòng Thất hoàng tử cả kinh, lại lần nữa vái chào thật sâu, biểu đạt lòng biết ơn.
Nhìn bộ dáng Tần vũ nhân, phù bình an như vậy hẳn là hao phí rất nhiều đạo lực của ông ấy. Mà phù bình an như vậy, thì ra chỉ có thể bảo hộ bình an một năm.
Trách không được núi Tử Hà chưa bao giờ thỉnh phù bình an cho vương tôn hậu duệ quý tộc. Nếu là mỗi người trong triều thỉnh một đạo phù, Tần vũ nhân cũng phải hộc máu mà chết!
"Tần vũ nhân, vãn bối lần này tới đây, là có việc thỉnh giáo." Ngọc Hành nhìn vẻ mặt Tần vũ nhân hơi trắng bệch, nói ra mục đích chủ yếu mà chính mình lại đây tìm ông ấy: "Lần trước vãn bối ở ngoài phủ Trưởng công chúa kiến thức thuật kỳ môn độn giáp mà Tần vũ nhân mở ra, lại ở tháng trước nhìn thấy một hộ gia đình bị người sử dụng đạo pháp mượn vận mà mất tính mạng. Đủ chuyện như thế... Khiến vãn bối cảm giác sâu sắc đạo pháp bác đại tinh thâm. Vãn bối muốn biết, Thiên Đạo có thể vì chấp niệm trong lòng một người, khiến người nọ trở về thế gian hay không..."
Lời nói đến đây, Tần vũ nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc Thất một cái, thấy hắn rũ mắt xuống, khoé miệng mỉm cười, làm thủ thế "Mời ngồi".
Ngọc Hành không sợ ông ấy tiết lộ bí mật chính mình. Những việc này, nếu không hỏi Tần vũ nhân, thế gian này hắn không còn người để hỏi nguyên do. Thất hoàng tử ngồi trên đệm hương bồ, lại nói: "Nếu thế gian thật sự có người sống lại một đời, Tần vũ nhân có biết được thiên cơ vì sao?"
"Hơn một tháng trước, bần đạo ở núi Tử Hà xem thấy thiên cơ có biến..." Tần vũ nhân phóng khoáng cười: "Thiên cơ rốt cuộc vì sao, bần đạo không cách nào biết được. Việc trên đời này luôn có nhân quả, bần đạo chỉ có thể bẩm báo Thất điện hạ, mệnh không phải đều có Trời định. Thiên Đạo mặc dù cho người nọ sống thêm một đời, nếu người nọ tự mình không tìm hiểu ra, việc trọng sinh một đời này có khả năng bất luận chuyện gì đều không thay đổi được."
Ngọc Hành nhẹ nhàng ngẩn ra. Ý của Tần vũ nhân, mặc dù hắn sống lại một đời, so với người khác biết được càng nhiều việc, có khả năng cũng không thay đổi được gì?
Nửa ngày, Ngọc Hành lại nhẹ giọng hỏi: "Nếu có người trở về thế gian, vậy có khả năng, còn có người có thể hồn từ trên trời mà đến hay không?"
Tần vũ nhân cười như gió xuân: "Điện hạ, sư muội ta cùng điện hạ chính là lương duyên trời cho." Nói, ông đứng lên, chắp tay hành lễ: "Sư muội bần đạo từ hơn một tháng trước mới vào đất đai nước Đại Chiêu ta, trời xa đất lạ, nếu có chỗ không biết lễ nghĩa, còn mong Thất điện hạ gánh vác nhiều hơn."
Trong lòng Ngọc Hành sợ hãi, động tác không trì hoãn. Hắn sao dám chịu Tần vũ nhân người đã qua năm thất tuần vái chào, lập tức đứng dậy đáp lễ: "Vân Lưu là vị hôn thê của ta, vãn bối nhất định đối với nàng..." Lời nói dừng lại, cuối cùng hắn không màng rụt rè, phun ra một câu: "Đối với nàng như châu như bảo."
Tần vũ nhân cười ha ha: "Bần đạo cung chúc điện hạ cùng sư muội trăm năm hảo hợp."
.......
Thời gian như xe ngựa chạy băng băng, vội vàng mà qua, rất nhanh liền đến ngày thi hội yết bảng.
Mấy ngày nay giữa kinh thành từng chuyện đồn nhảm, nối liền không dứt, chuyện đồn thổi cũng là từng chuyện không ngừng.
Mỗi ba năm, nhiều ngày nay luôn là ngày náo nhiệt nhất trong kinh thành. Rất nhiều cô nương chưa đính hôn nhà thanh bần, đều sẽ dạo vài vòng trên đường hoặc tửu lâu trong kinh thành, không chừng có thể tìm được một lang quân như ý cao trung khoa cử!
Cùng ngày yết bảng, trước cửa trường thi giấy màu đỏ thẫm, chen đầy từng hàng người.
Học sinh nhà nghèo tự nhiên tự mình lại đây xem danh sách, trong nhà giàu có danh vọng, liền phái gã sai vặt lại đây nhìn.
Có người vui mừng có người sầu. Đây là quy luật không đổi giữa người đỗ và không đỗ của kỳ thi hội.
Đứng vị trí thứ nhất đầu bảng giấy đỏ, rõ ràng là tam thiếu Tạ gia, Tạ Phi Ngang!
Tên này vừa ra, doạ một mảnh nhà huân quý trong kinh, tam lang Tạ gia thế nhưng đỗ hội nguyên* đứng đầu?
*Hội nguyên: tên gọi thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hội.
(Wikipedia)
Dù cho còn chưa thi Đình, đến tận đây, ba chữ "Tạ Phi Ngang" cũng muốn vang vọng đại giang Nam Bắc.
"Đại lão gia, đại lão gia..." Gã sai vặt Quý phủ chạy muốn gãy chân, chạy thở hồng hộc, cuối cùng là chạy đến trước mặt Quý đại gia: "Đỗ rồi, tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia đều đỗ rồi!"
Một phòng đều đang đợi tin tức, nghe được hai chữ "Đỗ rồi", toàn bộ nhảy dựng lên.
"Thứ tự như thế nào?" Quý Thượng Thư nhiều hơn một tia trầm ổn, trầm giọng đặt câu hỏi: "Còn tứ cô gia, có đỗ hay không?"
"Trên bảng tên xếp thứ tư!" Gã sai vặt cười đến đôi mắt cũng không thấy.
"Rầm" một tiếng, Quý tam lão gia trực tiếp trượt xuống từ trên ghế: "Ngươi nói cái gì? Tam thiếu gia xếp vị trí thứ tư trên bảng?"
Trời ơi! Hắn cả đời đọc sách không thành, thế nhưng dạy ra đứa con trai, đỗ vị trí thứ tư trên bảng vàng trường thi, đây là ghê gớm kiểu gì!
"Tam thiếu gia là xếp thứ tư trên bảng?" Nhị lão gia bên cạnh cũng cả kinh, liên tục hỏi lại: "Vậy tứ ca nhi thì sao, thứ tự nó như thế nào?"
Tứ ca nhi chính mình học vấn luôn tốt so với tam ca nhi, lần này ngay cả tam ca nhi đều được thứ tư, tứ ca nhi không phải có thể đứng đầu bảng...
Nhị lão gia quả thực không dám nghĩ tiếp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.