Một lời làm nổi lên tất cả cuộn sóng trong lòng Ngọc Hành. Hắn thu tươi cười, sắc mặt nghiêm trọng: "Đây là... Thật sự?" Quý Vân Lưu cảm nhận được tay hắn đặt trên đầu vai chính mình cũng đang run rẩy, biết hắn không phải nói đùa, nắm chặt bàn tay trên bàn của hắn, hỏi: "Thất gia có nhớ rõ hai năm sau khi Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng, thời điểm bắt đầu có dấu hiệu gì? Là đột nhiên liền bị bệnh, hay vì thân thể vẫn luôn không tốt?" Nguyên bản là mệnh an khang trường thọ, đột nhiên liền ngã bệnh, toàn bộ ngự y bó tay không có biện pháp. Trong phủ Trưởng công chúa có một đạo nhân, vài ngày trước mượn vận số một nhà năm người, làm một nhà toàn bộ mất mạng trong đám cháy. Vài ngày trước, hắn lại chính mắt chứng kiến Tần vũ nhân dùng thuật kỳ môn độn giáp... Đời trước không tin Đạo pháp, chuyển tới một đời này, rất nhiều chuyện đều có thể nghĩ rõ, rộng mở thông suốt. Ngọc Hành dường như trúng một chiêu khiến sức lực tan hết. Một tay hắn đặt trên đầu vai Quý Vân Lưu, một tay được nàng nắm lấy, ngơ ngác mà nhìn phương xa, ngẩng mặt nhìn trời, một thân chết chóc vắng lặng. Có câu nói gọi là, khi muốn khóc, xin nhìn không trung ở góc bốn mươi lăm độ, rồi sau đó bi thương chảy ngược thành sông. Quý Vân Lưu tuy cảm thấy ngay lúc này, chính mình còn nhớ tới một câu châm chọc như vậy thật sự quá mức không ổn, nhưng nàng thật sự biết tâm tình hiện giờ của Ngọc Thất. Mẫu thân chính mình thì ra không phải chết bệnh, mà cũng bị người hại chết. Loại cảm giác này, hắn đại khái muốn ruột gan đứt từng khúc. Quý Vân Lưu ngồi trên ghế thêu, nhìn mặt đất bên kia, im miệng không nói một lời. Đầu kia của hiên, có con kiến ra ngoài kiếm ăn, một con nối tiếp một con, liền bò ngang qua trước mắt nàng. Giữa đất trời, trong ngự hoa viên, một mảnh tĩnh lặng không nói gì. "Thất gia," Nàng nhìn nơi con kiến cuối cùng biến mất, nâng đầu lên, dùng thanh âm cực thấp, nhẹ nhàng nói: "Quá khứ đã qua, Thiên Đạo nếu muốn ban phúc cho một người, tất sẽ lấy hoạ răn đe. Ân phúc chân chính của Thất gia và Hoàng Hậu nương nương, từ bây giờ mới bắt đầu." Ngọc Hành hơi chớp mắt liếc qua một cái, quay đầu lại, nhìn chăm chú thiếu nữ ở gần trước mắt. Hồi lâu, hắn nâng bàn tay trên đầu vai nàng lên, đặt lên gò má của nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nhỏ xinh kia. "Vân Lưu," Ngọc Hành mới vừa rồi nghĩ đến có khả năng mẫu hậu chính mình bị người dùng tà pháp lấy đi tính mạng, liền cảm thấy không thở nổi. Nhưng hắn thấy được nụ cười phóng khoáng của nàng, trong lòng bỗng nhiên lại trở nên ấm áp: "Nàng nói rất đúng, Thiên Đạo làm ta trải qua đủ chuyện đời trước, hẳn là Thiên tướng giáng trọng trách cho ta. Ta chắc chắn từng bước ngồi lên vị trí tối cao kia, lại từng tấc báo thù tất cả đau thương. Trước mặt đại sự, đừng vội vàng, phải chậm rãi mà làm..." Nỗi đau như vậy, nỗi hận như vậy, hắn nhớ rõ ràng rành mạch, quả thực ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, khắc vào tận cốt tủy. Thù này, hắn tất nhiên sẽ báo không thể nghi ngờ. Đứng ở nơi xa, cung nữ thái giám bên ngoài hiên không nghe được đoạn đối thoại của Thất hoàng tử và lục nương tử, rất xa chỉ nhìn thấy Thất hoàng tử sờ soạng cái trán của lục nương tử, tay theo sợi tóc đặt lên vai lục nương tử. Sau đó, thấy Thất hoàng tử trực tiếp sờ lên mặt lục nương tử, còn ở trên đó bồi hồi không đi, sờ một lượt! Cung nữ cùng thái giám đứng dưới bóng cây phất phơ gió lạnh ra mồ hôi đầy đầu. Trời ạ! Vậy không được đâu! Thất hoàng tử tẩu hoả nhập ma! Còn chưa thành thân, liền ở ngự hoa viên trước mặt mọi người động tay động chân với Quý lục nương tử. Sờ sờ xoa xoa, quả thực mắc cỡ chết người! Chuyện tận mắt thấy này, rốt cuộc có nên nói cho Hoàng Thượng Hoàng Hậu hay không? Ngồi trong hiên, Thất hoàng tử vuốt ve mặt Quý Vân Lưu đến khi tâm tình bình phục, mưu tính sau này đều đã nghĩ ra đại khái, cuối cùng cũng thu hồi tay. Bàn tay sờ loạn "Trước công chúng" này của hắn thu hồi, tay đan nhau lại không buông ra. Một tay vói vào túi trong bên hông, móc ra hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc. Nắm bàn tay trái đặt lên bàn, Ngọc Hành cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn liền lồng vào trên ngón áp út của Quý Vân Lưu. Ánh vàng rực rỡ doạ Quý Vân Lưu nhảy dựng: "Thất gia, đây là..." "Đây là nhẫn đôi." Ngọc Hành đeo cho nàng, rồi tự mình cầm chiếc nhẫn lớn đeo vàng ngón áp út tay phải của chính mình. "Nhẫn đôi?" Quý Vân Lưu có chút ngây ngốc. Hoàng tử thời phong kiến thời thượng như vậy, ngay cả nhẫn đôi cũng biết ư? "Ừm, là nhẫn đôi nàng nhắc đến lần trước." Thất hoàng tử đeo nhẫn cho chính mình, xoay chuyển nhẫn trên tay nàng, cảm thấy chính mình khi đó tính toán độ lớn quả nhiên vừa thích hợp. Hắn rất vừa lòng lại đan lấy tay nàng: "Nàng nói ngón tay ta đẹp, mang nhẫn đôi nhất định càng thêm đẹp, ta liền cho phủ Nội Vụ chế tạo một đôi, đeo lên quả nhiên không tệ." "Vậy Thất gia làm sao biết muốn theo kích cỡ của ngón áp út mà chế tạo?" Quý Lục hỏi. "Khi đó nàng vẫn luôn thưởng thức ngón vô danh của ta mà nói ra lời này, ta liền cảm thấy nhẫn đôi này hẳn là đeo ở đây." Ngọc Thất đáp. Gió nhẹ ấm áp, phảng phất đang vòng trong lòng Quý lục nương tử: "Thất gia, ngài biết nhẫn đôi có hàm nghĩa ra sao không?" Ngọc Hành nghiêng đầu: "Một đôi nhẫn, ý chỉ hai người là một đôi?" Chỉ số thông minh cao thật là ở phương diện nào cũng đều chiếm ưu thế. Quý Vân Lưu chớp hai mắt, chỉ phải mỉm cười gật đầu, cho Thất hoàng tử một lời tán dương: "Còn đại biểu cho thiên trường địa cửu, đến chết không phai." Thất hoàng tử xem hàm nghĩa của đôi nhẫn nho nhỏ, trong lòng vui mừng. Hắn đang muốn nói gì nữa, sau tường của hiên "Ối da" một tiếng, một tấm thẻ bài rơi xuống. "Ai?" Ngọc Hành kéo Quý Vân Lưu, để nàng đứng phía sau mình. Rồi sau đó, hắn vẻ mặt phòng bị thông qua cửa sổ nhìn lại phía sau hiên. Cung nữ thái giám nơi xa thấy động tĩnh lớn khiến Thất hoàng tử mang theo lục nương tử vội vàng đứng dậy nhảy ra, sôi nổi ùa vào trong hiên, hoang mang rối loạn nói: "Điện hạ, phát sinh chuyện gì?" Ngọc Hành theo cây cối phía sau hiên, từng tấc từng tấc chuyển lên trên. Vừa chuyển không đến một thước, nghe thấy phía trên truyền đến tiếng thở dài nói: "Ai, bần đạo tại đây tìm hiểu đạo pháp, không cẩn thận quấy rầy Thất điện hạ, thật sự hổ thẹn, hổ thẹn." Mọi người nghe được một tiếng này, tất cả đều rũ mắt, cung kính hành lễ, ngay cả Thất hoàng tử cũng không ngoại lệ. Ở trong cung, Tần vũ nhân ngoại trừ hậu cung, những nơi khác đều có thể tự do đi lại. Hôm nay, ông ta ngồi trên cây tìm hiểu đạo pháp, bọn họ sao dám đắc tội! Chỉ có Quý Vân Lưu nghe được lời này, nhìn thẻ bài rơi xuống, mặt đều sắp co rút! Trang nghiêm đàng hoàng ngồi thiền tìm hiểu, sẽ khiến cả thẻ bài thông hành trên người cũng rơi xuống sao? Đây rõ ràng là thăm dò nghe lén, lén nhìn hai người bọn họ, thân thể nghiêng về phía trước, mới khiến thẻ bài trên eo đều rớt xuống! Nàng ngẩng đầu, nhìn Tần vũ nhân treo trên cây to, trong ánh mắt lấp lánh sáng ngời, lộ ra rạng rỡ. Nàng nhếch môi cười ngọt ngào, không tiếng động kêu một tiếng: Sư huynh. Tần vũ nhân thấy thiếu nữ dưới tàng cây nghiến răng nghiến lợi, hận không thể uống sạch ba chén lớn máu của chính mình, trả lại cho nàng một nụ cười tao nhã: Sư muội. Thất hoàng tử đúng dậy lại phân phó trái phải: "Nếu Tần vũ nhân đang tìm hiểu đạo pháp, các ngươi đều lui xuống đi." Chúng cung nữ thái giám lại lần nữa rời ra ngoài hiên. Người đều đi rồi, thân là "Đồng môn" thưởng thức lẫn nhau, Quý Lục cũng không hề giấu giếm xưng hô này, từ bên trái Thất hoàng tử đi ra hai bước: "Sư huynh, đã lâu không gặp, sao không xuống dưới cùng sư muội tụ hội một hồi?" Ta đánh cuộc định rồi, ngươi lão thần côn này không biết khinh công, dựa vào phương thức chó bò mới lên cây! Tần vũ nhân ngồi xếp bằng giữa chạc cây: "Sư muội, trên cây râm mát, đúng là nơi tốt để suy ngẫm. Bần đạo mượn linh khí trời đất, đang ở thời điểm mấu chốt, không tiện đi xuống tụ hội cùng sư muội." Coi như ngươi đoán đúng rồi, ta không xuống dưới, ngươi lại làm khó dễ được ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]