Quý Vân Lưu vào cung, chẳng qua nửa canh giờ, Thất hoàng tử ở Lâm Hoa Cung liền biết được.
Hắn nghe Ninh Thạch bẩm báo, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, phân phó người mang xong sách vở, giống như bình thường, đi về phía Quốc Tử Giám ngoài cung.
Trong cung quy củ nghiêm ngặt, dù trong lòng hắn nhớ mong, ở trong cung cũng không thể làm gì được. Hoàng gia thân tình luôn đạm bạc, vừa có nhược điểm, từng chiêu có thể khiến người bỏ mạng.
An phi ngồi trong cung Hoàng Hậu một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy uốn gối cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cung Khôn Hoà, An phi đỡ châu thoa trên tóc mái, lại lạnh lùng liếc nơi chủ điện của Hoàng Hậu trong cung Khôn Hoà một lần, ngồi lên kiệu nhỏ.
"Nương nương..." Nguyễn Quý nhân theo An phi, đi bộ một bên thấp thấp cười một tiếng, nói: "Lục nương tử Quý phủ kia, thần thiếp nhìn yếu như cành liễu, thân thể cũng mềm như bông, không giống người có phúc khí. Có nhà mẹ đẻ như vậy giúp đỡ, sau này con đường phía trước của Thất hoàng tử chỉ sợ không dễ đi."
"Nguyễn Quý nhân," đôi tay An phi đặt lên tay vịn, eo như tùng bách: "Ngay cả Tần vũ nhân còn nói Quý Lục kia và Thất hoàng tử là trai tài gái sắc, ngươi lại từ nơi nào nhìn ra nàng ta không phải người có phúc?"
Nguyễn Quý nhân tự biết nói sai lời, chọc phải An phi đang nổi nóng, cuống quýt cười làm lành một tiếng "Là thần thiếp mắt vụng về" liền không hề nói nữa.
Ánh mặt trời có hơi chói mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075225/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.