Tần vũ nhân gật đầu, mời thị vệ ra ngoài cửa điện, chậm rãi đi về phía bàn sách: "Sở đạo nhân này, vi sư phải xuống núi gặp một lần. Lục nương tử Quý phủ này, vi sư càng muốn xuống núi gặp một lần." Tần vũ nhân ngừng ở trước bàn, liền vỗ tiểu đạo nhân hai cái, cười nói: "Chà, tiểu Mễ, vi sư đều lấy cớ để con xuống núi vui sướng đó!"
Là ngài lấy cớ xuống núi vui vẻ! Sư phụ thối không biết xấu hổ! Khoé miệng tiểu Mễ giật giật hai cái, tiếp tục nghiền mực.
Lữ đạo nhân xem Tần vũ nhân nhấc bút chấm mực, tức khắc đứng lên. Hắn đứng bên cạnh nhìn xem sư phụ mình viết bát tự này như thế nào. Kết quả, hắn thấy Tần vũ nhân một chữ không sót, sao chép toàn bộ lời phê của Sở đạo nhân, cả một chữ cũng không sửa! Ăn bớt ăn xén... nguyên vật liệu như thế!
"Đây đây đây..." Lữ đạo nhân dường như gặp phải câu hỏi khó có một không hai, hai hàng lông mày đều hợp lại thành một đường thẳng tắp, "Sư phụ, bát tự này thật sự không tương khắc?"
"Tương khắc." Tần vũ nhân sao chép xong, ký tên Tần Tư Tề của chính mình, lấy ra ấn nhỏ tùy thân của bản thân, đóng dấu lên.
"Vậy vì sao người..." Lữ đạo nhân càng thêm khó hiểu, "Người vì sao viết đại cát đại lợi?"
Tần vũ nhân ha hả cười, chỉ vào bát tự của Quý Lục nói: "Ấn theo sinh thần bát tự này tới xem, ngày sinh của nàng, giờ sinh bị khắc, người này ở tháng trước liền có tai hoạ lớn, nơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075176/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.