Đút dược cho nàng, hắn lại nói: "Vả lại, nàng sau này là thê tử của ta, nàng và ta phu thê một thể, nếu phu ngại thê dơ bẩn, không phải càng thêm buồn cười?"
Quý Vân Lưu uống dược, nháy đôi mắt nhìn Thất hoàng tử gần trong gang tấc. Ngay cả dược ở trong miệng là hương vị gì, súyt nữa nàng đều quên mất: "Thất gia, lời này, ngài lặp lại lần nữa?"
Ngọc Hành khẽ bật cười: "Sau này, bất luận nàng ra sao, ta đều không chê."
Giọng nói như khói, tản trong không khí liền không thấy, chỉ là phần rung động do lời nói này mang tới đi vào tận trong lòng không tan. Ngay cả người đàn ông bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra lời như vậy, cũng cảm thấy đáng quý. Huống chi đây là nhi tử thứ bảy của hoàng gia đã quen được mọi người vây quanh, lấy bản thân làm trung tâm! Quý Vân Lưu vươn tay, cầm lấy cổ tay hắn. Con ngươi đen nhánh của nàng nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Thất gia, lời này ngài phải nhớ rõ, về sau chúng ta là phu thê một thể, không coi nhẹ lẫn nhau." Nắm lấy tay người, tuyệt đối sẽ không để người lại đi!
Đút dược xong, Ngọc Thất đỡ nàng nằm nghiêng trên đùi chính mình, nói với nàng chuyện chính mà bản thân đến đây hôm nay: "Chuyện nàng và ta bị thích khách cùng nhau bắt đi, bị Ngọc Lâm lộ ra khiến a cha ta biết được. Nhị ca tốt của ta mấy ngày trước ở ngự thư phòng, vừa khóc vừa muốn ta chịu trách nhiệm cho danh dự trong sạch của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075162/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.