Hai người một trước một sau, Quý Vân Lưu vừa đi vừa chậm rãi hỏi Cửu Nương phía sau: "Cửu Nương, ngươi có biện pháp gì khiến một người nói thật?"
Cửu Nương cúi đầu, liếc qua Thanh Thảo trên mặt đất một cái, lời ít ý nhiều: "Bẩm cô nương, có thể dùng biện pháp nghiêm hình bức cung thúc giục, tra tấn."
Thân thể Thanh Thảo run lên giống như cái sàng, không được run!
Quý Vân Lưu không thể thấy mà cười: "Những biện pháp này ta thường thấy. Ta nhớ trong một quyển sách có ghi lại, nói bàn chân con người là mềm nhất, dùng một cây đinh sắt dài hai thước bắt đầu cắm vào từ lòng bàn chân, xuyên qua xương bánh chè, chọc đến xương chậu, giữ như vậy lại để ngươi đi trong nước muối một lần..." Nàng nói, dường như mới nhớ tới trong phòng còn có một người là Thanh Thảo, liền ngồi xổm xuống, tự mình lấy khăn ra lau trán cho nàng ta, hơi mỉm cười: "Xem ngươi kìa, đều chảy mồ hôi. Nếu ngươi không thích biện pháp này, chúng ta không phải còn có những biện pháp khác sao? Bên ngoài nơi này có một loại chuột đêm, chúng nó không đi vào ban ngày, mắt sắc, thấy động liền sẽ chui vào. Nếu dùng ống trúc đựng mấy con, nhắm ngay miệng, không cần rút đồ nhét miệng, chuột đêm cũng sẽ tự mình tìm ra miệng mà chui vào trong cổ họng. Trong bụng tối tăm..."
Nàng còn chưa nói xong, trong lòng Thanh Thảo sợ hãi hoảng loạn, biểu tình quặn đau, trực tiếp đau đến yết hầu, đồ vật trong bụng toàn bộ phun ra: "Lục cô nương, nô tỳ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075158/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.