Tịch Thiện tiến lên hai bước, cởi đai lưng giúp Thất hoàng tử. Hắn khẽ cười nói: "Quý Thượng Thư đến Đại Lý Tự tố cáo Trương phủ!" Ngọc Thất dời con ngươi trong trẻo qua xem Tịch Thiện. "Đây là thật sự, chuyện này mới xảy ra hôm qua!" Tịch Thiện liên tục gật đầu. Hắn đưa đai lưng cho công công bên cạnh, vươn tay lại cởi đi áo ngoài của Thất hoàng tử: "Hôm qua, Quý Thượng Thư liền đưa đơn kiện đến Đại Lý Tự! Hôm nay, Đại Lý Tự Chính Khanh Trần đại nhân viết án này thành tấu chương, xin Hoàng Thượng cho truyền nhân chứng đến hỏi chuyện để hỗ trợ thẩm tra xử lý án kiện!" Tịch Thiện vừa nói vừa cười. Quý phủ này cũng thật là tuyệt! Chuyện từ hôn của một cô nương trong phủ cũng có thể truyền đến trước mắt Hoàng Đế! "Cần tuyên triệu người nào?" Ngọc Thất chuyển mắt hỏi. Nếu không phải tuyên triệu nhà huân quý, nhất định không cần viết sổ con dâng tấu. "Muốn truyền thế tử phủ Ninh Bá, lục thiếu gia và tứ nương tử phủ Trang Quốc công, lão phu nhân, tam lão gia và lục nương tử Quý phủ..." Tịch Thiện lần lượt đem danh sách đọc ra: "Quý Thượng Thư một là tố cáo Trương phủ lừa hôn, hai là tố cáo Trương lão phu nhân ẩu đả Cáo mệnh phu nhân. Từng chuyện từng chuyện, toàn bộ viết đầy đủ!" "Quý lão phu nhân bị đánh?" Giọng điệu của Ngọc Thất có chút kinh ngạc lại nghi ngờ. Quý lão phu nhân lúc trước đối với Quý Lục chẳng quan tâm, hiện tại vậy mà vì Quý Lục bị người đánh, xem ra, 'bạn gái' của chính mình ở Quý phủ xác thật không cần chính mình quan tâm. "Vậy thế tử phủ Ninh Bá kia là chuyện như thế nào?" Ngọc Thất hỏi lại: "Vì sao việc này cần truyền hắn ta đến làm chứng?" "Theo người tìm hiểu được tới báo, chính là thế tử phủ Ninh Bá nghe thấy chuyện Trương Nhị thiếu gia và Trang Tứ cô nương tư thông. Phu nhân phủ Ninh Bá và Quý đại phu nhân vốn là tỷ muội ruột thịt, việc này, còn không phải vì vậy mà truyền tới trong tai Quý Thượng Thư?" Tịch Thiện lanh mồm lanh miệng, đem mọi chuyện, từ khi Quý Thượng Thư biết việc này, cho Quý tam lão gia lấy thiếp canh từ hôn, ở trên triều chọc Trương Thị Lang hôn mê, đến Quý lão phu qua phủ muốn thiếp canh không thành ngược lại bị đánh, toàn bộ đều ào ào nói ra. Một bộ phận trong đó Ngọc Hành đã biết. Hắn chải vuốt hậu quả trước sau, giọng điệu lạnh lẽo trong trẻo nói: "Nếu án này đã mở công đường thẩm tra xử lý, ngươi cũng đi đưa một phần khẩu cung, đem chuyện ngươi nhìn thấy trong đình Phong Nguyệt núi Tử Hà nói rõ ràng." "Thất gia, nếu tiểu nhân đi nói, vậy phủ Trang Quốc công bên kia..." Tịch Thiện sửng sốt. Phủ Trang Quốc công là người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, Thất hoàng tử nếu vì Quý phủ, nói ra chuyện hắn đã nhìn thấy tại núi Tử Hà, ngược lại khi Hoàng Hậu nương nương trách tội... "Không sao. Nếu thật sự mở công đường thẩm tra xử lý, ngươi liền đi nói, về phía Hoàng Hậu, để cho ta." Ngọc Hành thay đổi một bộ quần áo, vuốt dây tơ hồng trong cổ chính mình, cười lạnh lùng. Đời trước, phần thù với Trương Nguyên Hủ giống như cỏ đầu tường đảo giữa hai bên, hắn có thể không so đo. Nhưng một đời này, hắn ta dám đoạt người với hắn? Lần này, nếu Trương Nhị lang không thân bại danh liệt, Ngọc Hành hắn cũng phải âm thầm phái người thọc chết hắn ta! Hắn mới vừa thay đổi thường phục trong cung, liền có công công tới bẩm báo: Hoàng Thượng triệu kiến Thất hoàng tử đến ngự thư phòng. Ánh mắt của Ngọc Hành vừa động, bước nhanh ra khỏi Lâm Hoa Cung. Khi hắn vào ngự thư phòng, Nhị hoàng tử vậy mà cũng ở đây. Trán hắn ta bọc một tầng lụa trắng, nhưng cả người xem ra là tinh thần thoải mái mà đứng đó. Thất hoàng tử hành lễ. Hoàng Đế đang ngồi sau bàn lật tấu chương, liền ngẩng đầu nói: "Thất ca nhi, việc lần trước ở núi Tử Hà, Nam Lương tự tiện bắt ngươi, trẫm đã chấm dứt án này." Ý tứ là bảo Ngọc Hành giữ gìn mặt mũi hoàng gia, cũng đừng truy cứu nữa. Chuyện đem tất cả tội trạng đều đẩy cho Nam Lương, Tần tướng đã nói cho hắn. Trên mặt Ngọc Hành không có biểu tình gì, hành lễ nói: "Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng." "Lần này gọi ngươi tới còn có một chuyện." Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, cầm lấy thư của Nhị hoàng tử đã giao lên đưa cho cung nhân bên cạnh: "Nam Lương tự mình bắt giữ ngươi trong núi Tử Hà, trong di thư của hắn, trẫm mới biết được, thì ra cùng bị bắt đi còn có lục cô nương Quý phủ. Chuyện này, ngươi vì sao không bẩm báo với trẫm?" Theo tiếng nói của Hoàng Đế, cung nhân cầm di thư giao đến trên tay của Thất hoàng tử. Ngọc Thất cầm phần "Di thư" kia nhìn từ đầu đến cuối. Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua một thân y phục màu đen huyền thêu hoa văn chìm của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đứng ở nơi đó, hắn thấy được ánh mắt tức giận của Thất hoàng tử, liền cười đắc ý. Hắn và đệ đệ của chính mình tranh ý chí tranh tâm cơ, đấu trí đấu dũng lâu như vậy, lần này là vui sướng nhất! "Phụ hoàng, nhi thần không nói là vì không muốn phá hư danh dự của tiểu nương tử kia." Ngọc Hành chỉ phải giải thích như thế: "Nếu việc này truyền ra, thanh danh của tiểu nương tử kia sau này nhất định gặp trở ngại." "Thất đệ, đây là ngươi không đúng rồi. Việc này, nếu ngươi không nghĩ phá hủy danh dự của tiểu nương tử người ta, phải cho người ta một lời công bằng chứ." Nhị hoàng tử tiến lên hai bước, tươi cười hoà ái, một bộ huynh đệ tốt: "Thất đệ, tuy nói ngươi và Quý Lục kia vì bất đắc dĩ mới ở bên ngoài một đêm, nhưng đây xác thực cũng là sự thật không thể xoá bỏ. Chúng ta là người hoàng gia, chuyện này cũng không thể khi dễ người ta thân phận thấp kém." Ánh mắt Ngọc Hành sáng ngời nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, trong mắt sâu thẳm không thấy đáy. Nhị ca tốt của hắn là... Có ý tứ gì? Nhị hoàng tử nhìn Ngọc Thất "Tức giận", tiếp tục nhéo lấy "Chỗ đau" của hắn ta nói: "Nếu thất đệ không nhận lấy trách nhiệm này, ở trong mắt Quý phủ kia, thiên gia chúng ta không phải thành người bất nhân bất nghĩa? Hay là, thất đệ muốn lấy thiên uy buộc Quý Lục kia giữ kín như bưng phải không? Nếu Quý Lục không giữ được bí mật này, thất đệ sẽ không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?" Hoàng Đế cũng gật đầu: "Đại Chiêu chúng ta vâng theo Tam Tôn, muốn hậu đức tải vật, thượng thiện nhược thủy hữu dung nãi đại*. Thất ca nhi, nhị ca ngươi nói không sai, người thiên gia vốn phải làm gương tốt, không thể vì dục vọng riêng của bản thân mà hãm hại tiểu nương tử vô tội người ta." *Thiện thượng nhược thủy (Thiện cũng giống như dòng nước) Lão Tử nói: "Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố cơ ư đạo". Tạm dịch: Người thiện ví như dòng nước, nước làm lợi cho vạn vật mà không tranh giành, chịu ở nơi mọi người ghét, nên gần với Đạo. Ý nói rằng, cảnh giới tối cao của thiện cũng giống như phẩm chất của nước, tưới mát cho vạn vật mà không tranh không giành, ở những nơi mà mọi người không để ý tới, vì thế mà tiếp cận gần với Đạo. Đặc tính của nước là "chí thiện chí nhu", vô cùng lương thiện vô cùng ôn nhu; lại "miên miên mật mật", liên tục không ngừng; khi thì nhỏ nhẹ lặng lẽ, lúc lại cuộn trào mãnh liệt; không tranh với người mà dung nạp vạn vật. Đạo của cuộc sống chính là như vậy. *Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (Biển nạp trăm sông, có thể dung chứa nên thành to lớn) Câu này nguyên là từ "Tam quốc danh thần tự tán" của Viên Hoành mà ra: "Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp". Lý Chu Hàn chú giải: "Lòng người phải giống như biển tiếp nạp trăm sông, ý nói là bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng". Biển rộng có thể dung chứa nước của trăm sông, có thể dung chứa nên mới thành ra to lớn, "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại". Có thể khoan dung độ lượng, rộng rãi phóng khoáng, đây cũng chính là biểu hiện của một người có tu dưỡng. (Nguồn: tinhhoa.net) Ngọc Hành kinh ngạc quay đầu nhìn xem Hoàng Đế ở sau ngự án. Rồi sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, tâm tư vượt qua ngàn núi vạn sông, trong đầu nhanh chóng đem lời Hoàng Đế lặp lại một lần. Bảo hắn nhận trách nhiệm đối với thanh danh của Quý Lục? Nhị ca tốt này, phải chăng là tự mình làm mai, để Hoàng Đế chỉ hôn Quý Lục cho hắn? Thất hoàng tử hướng về phía Hoàng Đế phía sau ngự án cung kính thi lễ, biết nghe lời phải nói: "Phụ hoàng, lục nương tử kia đã sớm đính hôn với Nhị lang Trương gia, bởi vậy, lúc trước nhi thần mới bất đắc dĩ mà làm như vậy." Nhị hoàng tử nghe được âm điệu của hắn ta đều run rẩy, biết thất đệ này là bị chính mình "Chọc giận" đến quá độc ác. Hắn liền tiến lên hai bước, muốn không tức chết hắn ta không thôi, nhanh chóng hướng về phía Hoàng Đế nói: "Phụ hoàng, hôm qua Quý Thượng Thư không phải tố cáo Trương gia, nói Trương gia lừa hôn sao? Chuyện này nếu là thật, việc hôn nhân của Quý Lục kia và Trương Nhị lang chính là chuyện giả dối hư ảo! Quý Lục cô nương bị lừa hôn, thanh danh bị ô uế, nếu nàng nhất thời lại luẩn quẩn trong lòng, còn không phải là chuyện hoạ vô đơn chí hay sao!" Trương Nhị lang ngu xuẩn như vậy, ngay cả việc hôn nhân của bản thân cũng xử lý không tốt, quân cờ này hắn đã dùng xong. Bởi vậy, Nhị hoàng tử cũng liền không quản việc này sẽ tạo thành hậu quả gì với Trương gia! "Nghe Nhị ca ngươi vừa nói như thế," Hoàng Đế nhớ tới tấu chương buổi sáng: "Chuyện này ta xác thực nhớ rõ. Thì ra Quý Thượng Thư nói lừa hôn, đó là làm chủ cho Quý Lục kia." Hoàng Đế ngay cả trẫm đều không tự xưng, xem chuyện này giống như chuyện nhà mà thương nghị cùng với hai nhi tử. Rồi sau đó, ông ta lại cho công công bên cạnh tìm ra tấu chương mà Đại Lý Tự Trần Đức Dục dâng tấu đặt lên ngự án, đóng ấn chu sa ngọc tỷ lên, truyền đến trên tay Ngọc Thất: "Thất ca nhi, án này, ngươi liền cùng hỗ trợ thẩm tra. Nếu Trương gia thật sự lừa hôn, Quý Lục kia coi như là hài tử đáng thương, cũng được tính là tức phụ của ngươi sau này, ngươi liền đi xem đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]