Chương trước
Chương sau
Ninh Thạch vẫy lui tiểu nha hoàn kia, không tiếng động nhanh chóng đuổi kịp bước chân thiếu gia nhà mình.
Hắn lúc trước lén nhìn trộm một cái, thấy sau khi cầm ngọc bội, sắc mặt thiếu gia nhà mình so với bình thường càng trắng hơn một chút, nhan sắc trong mắt cũng càng đen tối một chút. Đây là dấu hiệu thiếu gia cực kỳ tức giận...
Ngọc Hành nắm ngọc bội sải bước nhanh nhưng an tĩnh không tiếng động. Ánh sáng trong đôi mắt hắn ảm đạm, trong lòng cỗ ấm áp dạt dào vì "Ngàn dặm tới gặp gỡ" từ Tử Hà Quan trở về kia đã bị nước mưa này dội đi rồi. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy mùa xuân rét lạnh âm u, theo nước mưa lạnh băng truyền tới trong lòng hắn, nháy mắt như hàn băng xuyên tim, vừa lạnh lại đau.
Ý tứ trả ngọc này của Quý Lục... Hắn thế mà, thế mà vừa xem đã hiểu! Không có gì khác biệt với việc hôm qua ở dưới núi Tử Hà ném chiếc khăn kia của hắn!
Vị thiếu gia này... Việc hôm nay, chúng ta mỗi người đều là bất đắc dĩ... Động tay động chân những thứ này đều là bất đắc dĩ, không có biện pháp. Sau khi trở về Tử Hà Quan, có thể làm một cuộc trao đổi, huynh và ta hoàn toàn quên mất, chúng ta coi như tất cả việc hôm nay đều chưa từng phát sinh?
Nghĩ đến những lời này ở dưới chân núi lúc trước, đoàn lửa trong lòng Ngọc Hành liền cuồn cuộn bốc lên, phần phật ứa ra bên ngoài, ngăn đều ngăn không được, ép cũng ép không xuống.
Người này, người này qua sông bèn hủy cầu, lên lầu bèn bỏ thang, đánh thắng bèn quên tướng quân! Rõ ràng, rõ ràng hôm nay đã không phải hôm qua! Rõ ràng, rõ ràng hai người bọn họ trai đơn gái chiếc từng ở chung một phòng! Rõ ràng, rõ ràng hắn và nàng ngay cả miệng đều hôn qua!
Hiện tại lại muốn trả ngọc cho hắn trở thành người lạ! Đã hỏi ý của hắn hay chưa! Đã được hắn đồng ý hay chưa?
Vừa vào thư phòng, Ninh Thạch mới bước vào một bước đã nghe thấy Ngọc Hành không quay đầu lại nói: "Ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại!"
Giọng nói kia tuy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Ninh Thạch nhìn tay nắm ngọc bội trắng bệch đến khớp xương kia của thiếu gia nhà hắn, bèn rũ mắt lên tiếng, đóng cửa lại. Hắn một đường rời khỏi, tính toán cho người chuẩn bị cơm trưa. Mới đi đến trong viện, hắn đã thấy Tịch Thiện ở nhĩ phòng bên cạnh vẫy tay với hắn. Ninh Thạch đi qua vài bước: "Làm sao, ngươi không nằm yên mà ra đây làm gì?"
"Ầy! Chân này có phải chuyện lớn gì!" Tịch Thiện tóm lấy tay Ninh Thạch rồi kéo hắn ta vào phòng, thiếu chút nữa Ninh Thạch cho rằng ban ngày ban mặt hắn muốn làm việc "Phi lễ" gì đó với chính mình. "Thất gia làm sao vậy? Sắc mặt không tốt, bị khinh bỉ? Có phải trong Tử Hà Quan có kẻ nào không có mắt va chạm hay không?"
"Không có chuyện lớn gì." Ninh Thạch liếc nhìn Tịch Thiện một cái, "Không phải chuyện ngươi nên quản."
Thiếu gia nhà mình lúc này thật bị Tịch Thiện nói trúng, để bụng Quý lục nương tử. Từ xưa việc tình ái là dày vò nhất, hy vọng thiếu gia nhà mình và Quý lục nương tử tài tử giai nhân, có thể thành một đoạn giai thoại.
"Cái gì gọi là không có chuyện lớn! Thất gia hơi ho khan một tiếng đều là chuyện lớn! Xa như vậy ta đều có thể nhìn ra sắc mặt Thất gia không tốt, sao có thể không có chuyện lớn gì!" Tịch Thiện đập vào người Ninh Thạch, "Đây đều không tính là chuyện lớn thì cái gì mới tính là chuyện lớn! Ngươi mau nói, Thất gia xảy ra chuyện gì?"
Ninh Thạch không muốn lén thảo luận tâm ý chủ tử cùng với Tịch Thiện, đẩy hắn ta ra bèn cất bước đi rồi: "Thất gia đều có định đoạt, chúng ta chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là được! Ngươi vẫn nên dưỡng thương cho lành rồi làm việc đi!"
Lúc này, Tạ Phi Ngang mang theo Triệu Vạn bước tới. Gã sai vặt canh gác viện Tử Tinh lập tức phóng người lại đây bẩm báo cho Ninh Thạch. Ninh Thạch nhận được tin bèn cho gã sai vặt dẫn người vào phòng khách phía Tây.
Tạ Phi Ngang vào phòng khách phía Tây thì cho Triệu Vạn bày thức ăn ra. Ninh Thạch thấy bộ dáng của hắn ta như thế, mày hơi nhíu lại một chút nhưng rất nhanh lại giãn ra. Có lẽ Tạ tam gia đến đây có thể giúp Thất gia trừ đi lửa trong lòng. Vì thế hắn lại một đường đi đến Đông sương phòng, cách cửa bẩm báo: Thất gia, Tạ tam gia mang hộp đồ ăn đến đây tìm ngài cùng nhau dùng cơm trưa.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra. Ngọc Thất hoàn hảo không tổn hao gì bước ra, ngay cả bạch ngọc đều đã treo bên hông lần nữa. Ninh Thạch trộm giương mắt nhìn y, thấy sắc mặt y đạm mạc, trong mắt bình tĩnh nên cũng yên lòng.
Ngọc Thất mắt nhìn thẳng đi về phía phòng khách phía Tây, Ninh Thạch nhanh chóng đi theo sau.
Thấy Ngọc Hành cất bước tiến vào, Tạ Phi Ngang chỉ vào đồ ăn trên bàn cười nói: "Thất gia tới nếm thử, đây là rau dại của nhà nông mà ta cố ý sai người xuống chân núi mua." Thấy Ngọc Thất hoàn toàn không có hứng thú, chính hắn lại không khách khí ngồi xuống, "Trên núi này tất cả đều là đồ chay, ăn chay nhạt miệng, dù sao đã tới, ta sai người xuống núi xem thử những người sơn dã này rốt cuộc ăn cái gì."
Ngọc Thất ngồi xuống. Ninh Thạch vội vàng bày chén, hai tay dâng đũa bạc khắc hoa lên để Thất hoàng tử sử dụng. Ánh mắt Ngọc Thất rũ xuống, thấy Tạ Tam ăn có vẻ ngon lành, bèn gắp hai cọng đồ ăn màu tím không biết tên để vào trong miệng nhai nhai.
Mới nhai hai cái, cảm giác cay đắng ùa vào trong miệng, còn hơi tanh tanh. Hắn lập tức buông đũa, cầm cái chén Ninh Thạch đưa tới súc miệng. Vốn dĩ trong lòng cũng đã tâm tình không thuận, nhai đồ ăn này một cái, tâm tình dường như càng không thuận!
Cũng may bên kia đã đưa cơm trưa lại đây, gã sai vặt hầu hạ Ngọc Thất tay mắt đều thật lanh lẹ, lập tức đưa mấy món khác lên bàn để Thất hoàng tử sử dụng.
Tạ Phi Ngang vừa ăn vừa quay đầu qua thăm dò, hỏi ra miệng mục đích lần này lại đây: "Thất gia, đêm qua "vị" không quan tâm gì mà ám sát ngài như vậy là ai, ngài có phải đã biết được hay không?"
Ngọc Thất nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Vậy Thất gia tính toán là..." Tạ Phi Ngang buông đũa, "Chuyện này, cần thiết không chính diện... Ta xem sáng nay Tần tướng tìm Thất gia ngài, chẳng lẽ Tần tướng vì nói chuyện này với ngài? Thất gia ngài và Tần tướng nói chính là chuyện hôm qua bị thích khách hành thích? Tần tướng có thể dâng tấu cho Hoàng Thượng hay không?"
Trong lòng hắn vội vàng, miệng cũng không ngừng lép bép vang lên.
Ngọc Thất nhìn hắn ta, nói: "Chuyện bị trói này, ta nói thì có tác dụng gì, không nói, ta hiện tại cũng không có tổn hại. Hôm qua, Tần tướng biết được chuyện trong núi Tử Hà có kẻ xấu xuất hiện, sáng nay cũng đến dò hỏi ta, còn nhìn thương thế trên tay ta. Những thứ này đều không phải ta nói với ông ta." Hắn buông đũa, cười như không cười một tiếng, "Đám tà hoả này, không cần ta ra tay áp chế, bản thân nhị ca tốt của ta đã sắp không che đậy được."
Ánh mắt Tạ Phi Ngang khẽ động. Hắn không phải trứng hồ đồ Trang Thiếu Dung kia, hắn cũng là người thông suốt giỏi phỏng đoán ý tứ. Dăm ba câu này của Ngọc Thất, hắn đã vuốt phẳng đạo lý trước sau.
Việc này không phải Thất hoàng tử chính miệng báo cho Tần tướng, chính là có người trợ giúp. Hôm nay, sau đại hội đạo pháp, Tần vũ nhân cho mời Thất hoàng tử vào trắc điện, Tần vũ nhân lại là đại bá ruột của Tần tướng, chuyện hành thích này còn xảy ra ở núi Tử Hà. Nói như vậy, vậy chính là Tần vũ nhân bẩm báo việc núi Tử Hà có thích khách cho Tần tướng!
"Thất gia, ngài đây là có quý nhân tương trợ!" Tạ Phi Ngang cực kỳ cao hứng, duỗi tay gắp khối đậu hủ phù dung, "Chuyện này nên để Tần vũ nhân ra tay. Qua miệng Tần vũ nhân, thứ nhất, trước mặt Hoàng Thượng và triều thần, Thất gia sẽ để lại thanh danh tốt, là một đệ đệ biết tôn trọng; thứ hai, phía Hoàng Thượng xem mặt mũi Tần vũ nhân cũng sẽ không dễ dàng bóc qua chuyện này. Cao, cao, thật sự là cao...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.