Người nọ khẽ nhón chân, mũi chân bóng loáng như bạch ngọc, ngửa đầu tươi cười xinh đẹp nhìn về phía hắn, dịu dàng uyển chuyển nói: Thất gia, ta chỉ từng đùa giỡn một người là huynh...
Có con bướm đang vỗ cánh trong lòng Ngọc Hành, có một đám kiến đang nhộn nhạo trong tim Ngọc Hành, vẫn luôn tới tới lui lui mà không đi. Người nọ ngưỡng mặt, nhóm chân, nhìn hắn chăm chú, đến gần hắn...
Tiếng cười mềm mại tràn ra từ cái miệng đỏ thắm kia. Càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng người. Hô hấp hai người giống như tương thông, đều cùng một nhịp thở.
Ngọc Hành chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều đang nhảy lên. Trái tim hắn thình thịch nảy lên. Hắn duỗi tay, đặt tay mình phủ lên mặt người nọ, "Quý Vân Lưu..." Hắn vừa chạm vào da thịt tinh tế như tuyết kia thì giống như nhập ma, rốt cuộc không kìm chế được, cả người phủ lên...
Tí tách, khi sáng sớm, trời quả nhiên mưa rồi. Mưa không lớn, là mưa khi hoàng mai*, mịn như lông trâu.
*Mưa khi hoàng mai: ý chỉ mưa dầm, vào mỗi năm khoảng tháng sáu đến tháng bảy, khu vực trung du hạ du Trường Giang xuất hiện một khoảng thời gian mưa dầm liên tục, lúc này cũng là thời gian quả mơ Giang Nam chín vàng, nên được gọi là "Mưa khi hoàng mai", "hoàng mai" tức mơ vàng.
(Nguồn: baidu)
Ở thời khắc bình minh, Ngọc Hành bỗng mở bừng mắt.
Trong phòng hương khí lượn lờ. Trong chăn mỏng dưới người có một mảnh ẩm ướt. Hắn nhắm mắt, duỗi tay đặt trên trán, trong đầu cũng không dám hồi tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075106/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.