Hồng Xảo cũng được thông báo tin tức cô nương nhà nàng đã trở về, nhưng hiện tại không phải ở thôn trang, chốn hoàng gia quy củ rất nhiều, dù trong lòng nàng ấy vội vàng không chịu được nhưng cũng chỉ có thể chờ ngoài sương phòng. Nước mắt nàng ấy xôn xao chảy xuống, hướng về không trung làm lễ Đạo gia: "Tạ Thiên Tôn phù hộ, tạ Thiên Tôn phù hộ... Cô nương nhà con bình an không có việc gì..."
Ngọc Hành mới bước vào ngạch cửa, một bóng người vài bước tiến lại quỳ trên mặt đất: "Thất gia!"
Ngọn đèn dầu ở cửa sáng ngời, ánh mắt Ngọc Thất hơi dừng lại, thấy người quỳ sát dưới đất vậy mà là Tịch Thiện!
"Tịch Thiện, đứng lên đi!" Sự vui sướng của Ngọc Thất lộ ra ngoài lời nói và biểu tình, "Ngươi làm thế nào trở về?!" Hắn vui mừng không chỉ vì Tịch Thiện còn sống, hắn vui mừng còn vì đời này vận mệnh đã thay đổi. Không giống nhau, thật sự không giống nhau! Tịch Thiện còn sống, Ninh Thạch cũng còn sống, tất cả thuộc hạ của hắn đều còn sống!
Tịch Thiện nghe ra sự vui sướng trong lời của Thất hoàng tử, trong lòng cảm động, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đứng dậy nói: "Tiểu nhân lúc ấy che chở các bộ phận quan trọng trên người trong khi lăn xuống núi, sau đó muốn về lại trên núi cứu Thất gia. Nhưng thấy dáng vẻ thị vệ tuần núi như có mục đích mà tìm kiếm gì đó, nên tiểu nhân không hề hỏi xin bọn họ giúp đỡ, né tránh trong cây cối... Thất gia, thị vệ tuần núi hôm nay nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075100/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.