Cây trâm đã được mài tốt nằm bên chân Ngọc Hành, vì ánh lửa chiếu rọi nên sáng lên lấp lánh.
Ngọc Hành nhìn cây trâm trên mặt đất, nỗi ngờ vực trong đầu lại lần nữa nổi lên. Tiểu thư khuê cát mười ba tuổi, cha không thích mẹ không còn, vị hôn phu đính hôn bội tín, nhưng nàng không khóc, bị thích khách bắt cóc nàng không sợ, một mình ở xa không sợ, biết mài dao nhỏ, biết giết thỏ, người như vậy rốt cuộc từ đâu mà đến?
Một đường này hắn hỏi vô số lần trong lòng: Người này từ đâu mà đến, là thần thánh phương nào? Ngờ vực này hiện giờ tựa như một gốc mạ non, ở trong lòng hắn càng mọc càng cao. Ánh mắt hắn chuyển qua bàn tay đang thành thạo quay thỏ của người này, rốt cuộc không lên tiếng hỏi ra.
"Nếu cô đã có một con, hiện nay không cần giết nữa, hai con kia ngày mai hẵng giết." Ngọc Thất cũng không khom người lấy cây trâm. Hắn cột chặt hai con thỏ ném về phía bên cạnh, chính mình đi đến bên bàn bát tiên ngồi xuống. Sau đó hắn lấy thảo dược mà bản thân đã hái ra, đặt trong gáo múc nước nghiền nát, "Sáng sớm ngày mai..."
Không biết phải đợi ở chỗ này bao lâu, ngày mai hắn muốn đi đến trạm canh gác dưới chân núi Tử Hà thăm dò một chút xem tình huống như thế nào, có điều cũng muốn thông báo cho nàng một tiếng. Lời còn chưa dứt, hắn thấy Quý Lục đang ngẩng đầu nhìn chính mình, trong mắt đào hoa một mảnh ưu sầu, vẻ lã chã chực khóc kia ngăn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075093/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.