Chương trước
Chương sau
Trang tứ cô nương mất hồn mất vía được Tường Vi đỡ về biệt viện Trang gia.
Tạ Phi Ngang đang cùng Trang Thiếu Dung trở về, mắt hắn rất tinh nên xa xa đã thấy: "Trang tiểu Lục, kia là tỷ tỷ ngươi sao? Sắc mặt vì sao khó coi như thế?"
"Ta đi xem thử." Trang Thiếu Dung nói một tiếng rồi lập tức chạy về phía biệt viện nhà mình. Ở phía sau, gã sai vặt suýt nữa đã không theo kịp, vội vàng chắp tay khom người thi lễ rồi cũng chạy đi.
"Chậc chậc chậc, hắn còn nói muốn thức trắng đêm làm văn với ta... Người này chính là người nói chuyện không giữ lời." Tạ Phi Ngang xùy một tiếng.
Gã sai vặt Triệu Vạn của hắn cười một tiếng: "Xác thật Trang tứ cô nương nhìn như có chuyện lớn, Trang lục công tử lo lắng rời đi trước cũng là chuyện không thể tránh được."
Tạ Phi Ngang gõ hắn ta một cái: "Triệu Vạn, là Tạ gia phát tiền công cho ngươi hay là Trang gia phát tiền công cho ngươi đấy, ngươi toàn làm chuyện khuỷu tay quẹo ra ngoài."
"Tam gia, sao có thể chứ, tiểu nhân sống chết đều là người của Tạ gia." Triệu Vạn vội vàng tỏ lòng trung thành.
Những thứ này, Tạ Phi Ngang chưa từng thật tình so đo, hắn lắc đầu, giương giương tự đắc tự mình đi về phía biệt viện của Ngọc Thất. Trang gia có biệt viện ở sau núi, Tạ gia thật đúng là không có, nên hắn hiện giờ được sắp xếp ở tòa biệt viện hoàng gia này.
Trang tứ cô nương rảo bước tiến vào sương phòng rồi che khăn khóc thất thanh. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng ta phải chịu nhục nhã lớn như vậy!
Tường Vi nhanh chóng sai bà tử đi chuẩn bị nước ấm để tứ cô nương rửa mặt. Nàng ta đóng cửa lại, trong lòng nghĩ: Người ngu xuẩn như vậy, xé rách cả mặt trong lẫn mặt ngoài, hiện tại mới trở về khóc không khỏi quá muộn rồi. Nhưng ngoài miệng nàng ta lại nói lời trấn an: "Cô nương, người yên tâm, chờ một lát phu nhân và lão phu nhân sẽ trở lại rồi. Chỉ cần Hoàng Hậu nương nương hạ ý chỉ, Quý Lục cũng chỉ có thể tranh mồm mép lần này thôi, không làm được gì, người và Trương nhị thiếu gia mới là một đôi."
Trang tứ cô nương ngẩng đầu, dừng khóc, suy nghĩ cẩn thận: "Phải rồi, chờ một lát mẫu thân sẽ từ chỗ Hoàng Hậu nương nương trở lại." Nàng ta đứng lên, xem lại quần áo trên người chính mình, "Tường Vi, sai người múc nước, để ta đổi một bộ xiêm y, nhanh lên, nhanh lên..."
Nàng ta xoay quanh một chút, thấy tay chính mình trống trơn chỉ có cầm khăn, nước mắt lại lần nữa lăn xuống, "Quạt xếp mà Hủ lang tặng ta, ta còn chưa lấy về. Còn có, Hủ lang thấy ta té ngã trên đất vậy mà cũng không đỡ ta dậy, trong lòng ta khổ sở. Hắn còn nói không phải ta không cưới, nhưng mà hắn thấy Quý Lục kia, mắt đều không dời đi được!"
Bà tử bưng nước tới, thoáng nhìn tứ cô nương khóc sướt mướt, cụp mi rũ mắt lui ra ngoài.

Tường Vi mau chóng vắt khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trang tứ cô nương: "Cô nương! Đừng suy nghĩ chuyện này nữa, đều đã qua rồi. Chỉ cần nghĩ chuyện về sau Trương nhị thiếu gia sẽ không phụ người, người nên ngẫm lại chuyện vui vẻ sau này."
"Phải rồi, Hủ lang đã từng nói sẽ không phụ ta, muốn cùng ta bạch đầu giai lão." Trang tứ vừa khóc vừa cười, "Ngươi nói rất đúng, Quý Lục kia cũng chỉ có thể tranh cãi mồm mép, nàng có gì chứ, không mẹ thì thôi, cha lại là kẻ vô dụng..."
Dứt lời, "Roẹt!" một tiếng, cửa sương phòng bị người dùng sức đẩy ra.
Trang Thiếu Dung sải bước, xanh mặt đi vào, vô cùng vội vàng: "Tỷ! Tỷ vậy mà lén lút trao nhận với Trương Nguyên Hủ! Tỷ sao có thể giẫm lên nhân duyên của người khác tìm phu quân cho chính mình! Nếu để người bên ngoài biết được, thể diện của tỷ đặt ở nơi nào? Nam nhi lang thiên hạ nhiều cỡ nào, tỷ vì sao phải nắm lấy phu quân đã đính hôn của người khác không bỏ..."
"Dung ca nhi!" Trang tứ cô nương nắm góc áo kêu lớn lên, "Ngay cả lễ nghĩa đệ đều quên mất sao, còn chưa cho người thông báo vậy mà đã tiến vào khuê phòng của tỷ tỷ!"
"Tỷ!" Trang Thiếu Dung rất nóng nảy, "Tỷ có biết nếu chuyện này bị truyền ra, kết quả sẽ như thế nào hay không? Đừng nói không truyền ra, nếu mẹ biết, tỷ muốn tổ mẫu và mẹ sống sờ sờ bị chọc giận đến chết sao!"
Tứ cô nương dùng đôi mắt bốc lửa xem hắn: "Nếu đệ không nói ai sẽ biết!"
"Tỷ!" Trang Thiếu Dung thấy nàng ta gàn bướng hồ đồ bèn vung tay áo, "Chuyện này không phải vấn đề đệ truyền hay không truyền, đây là vấn đề thể diện của Trang phủ chúng ta! Tỷ khi nào quen biết với Trương nhị lang kia? Tỷ khi nào cùng với hắn thương lượng chuyện rơi xuống nước?"
"Dung ca nhi! Tỷ không thông đồng với Trương nhị lang chuyện rơi xuống nước!"
"Tỷ..."
Hai người đang ầm ĩ, bên ngoài có ma ma đứng ở cửa hỏi thăm bên trong: "Tứ cô nương, lão phu nhân bảo ngài đến Vãn Viện một chuyến."
"Mẫu thân và tổ mẫu đã trở lại từ chỗ Hoàng Hậu nương nương!" Trang tứ cô nương thấp giọng reo lên một tiếng, bỗng nhiên thấy đệ đệ với vẻ mặt khổ sở đang nhìn chính mình, nắm lấy góc áo, giọng nói lại trở nên trầm thấp, "Dung ca nhi, việc đã đến nước này, đệ náo loạn với tỷ chỉ khiến việc này ầm ĩ càng lúc càng lớn, mẫu thân đi xin ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương đã trở lại, Hoàng Hậu nương nương luôn luôn thương tỷ, tất cả mọi chuyện đã thành kết cục đã định, đệ lại náo loạn cũng không thay đổi được gì, tỷ tỷ không có lén lút trao nhận với Trương nhị lang, đệ nhớ rõ chưa?"
Nói xong, nàng ta một lần nữa nhận lấy khăn ướt Tường Vi đã vắt ráo đưa qua rồi lau mặt cẩn thận, cũng mặc kệ đệ đệ nhà mình ra sao, ngồi vào trước bàn trang điểm để Tường Vi giúp nàng ta chải chuốt một phen.

Trang Thiếu Dung không dám tin tưởng tỷ tỷ nhà mình đoạt nhân duyên người khác còn bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình như vậy, mất hồn mất vía nghiêng ngã đi ra khỏi sương phòng của tỷ tỷ hắn. Gã sai vặt Đại Văn đứng ở cổng vòm thấy hắn, chạy tới: "Lục thiếu gia, lão phu nhân cũng bảo ngài đến Vãn Viện một chuyến đấy ạ."
Trang Thiếu Dung nói: "Ta không muốn đi, ngươi đi nói với tổ mẫu, nói thân thể của ta không khoẻ nên đã trở về phòng nghỉ ngơi trước."
"Lục thiếu gia," Đại Văn nhìn tứ cô nương nhấc váy từ cửa phòng bước ra, đi theo hàng lang nhưng bước chân lại giống như chạy chậm, "Có lẽ lão phu nhân và nhị phu nhân có chuyện quan trọng, ngài vẫn nên qua một chuyến ạ. Mẹ tiểu nhân nói là lão phu nhân cố ý căn dặn, nhất định muốn tiểu nhân đưa ngài đến Vãn Viện." Mẫu thân Đại Văn chính là Tịch ma ma đi theo bên người Trang nhị phu nhân.
Trang Thiếu Dung hừ lạnh một tiếng. Sẽ có chuyện gì? Chẳng lẽ còn cố ý nói cho hắn, hôn sự với Trương gia đã thành, tỷ tỷ nhà mình đoạt nhân duyên người khác đoạt thành công?
Hắn còn chưa nghĩ xong, Đại Văn đã cúi người ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, mẹ tiểu nhân nói, nhị phu nhân là khóc lóc trở về."
Hàm nghĩa của lời này hoàn toàn không giống rồi. Nếu như chuyện của tỷ tỷ hắn thành, sao có thể sẽ khóc lóc trở về?
"Sao ngươi không nói sớm một chút!" Trang Thiếu Dung nhấc góc áo lên, trực tiếp chạy về phía Vãn Viện của lão phu nhân.
Trong Vãn Viện.
Khi Trang tứ cô nương bước vào đã cảm thấy bầu không khí không đúng. Mẫu thân của nàng ta ngồi nghiêng trên ghế, lấy khăn đè nặng khoé mắt, hoàn toàn không giống bộ dáng khí phách hăng hái khi vừa ra cửa. Lão phu nhân thật ra còn tốt, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, cũng rất nghiêm túc.
Hành lễ xong, Trang tứ cô nương quay đầu hỏi: "Mẫu thân, người làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trang nhị phu nhân nhìn khuê nữ nhà mình, nức nở một tiếng, muốn nói câu "Mệnh ta thật khổ", nhưng ngại với lão phu nhân đang ngồi ở vị trí cao nhất, nàng ta cũng không dám khóc ra.
Trang Tứ vừa nói xong, Trang Thiếu Dung rảo bước tiến vào. Trong lòng Trang tứ cô nương nhảy dựng lên, đi vài bước đến trước mặt nhị phu nhân, cúi người uốn gối: "Mẫu thân?"
Trang Thiếu Dung hành lễ với mọi người xong cũng quay đầu qua nhìn mẫu thân nhà mình rồi nhăn mày lại. Đây là làm sao vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.