Thân thể Ngọc Hành ngưỡng về sau, tay lật nghiêng làm gã sai vặt kia chụp vào không khí. Hiện giờ, hắn đã không để người khác dễ dàng đến gần người.
Gã sai vặt thấy không bắt được tay Ngọc Hành, trực tiếp quỳ xuống đất "Thịch thịch thịch" dập đầu: "Xin vị thiếu gia này cứu mạng!"
"Chuyện gì hoảng thành như vậy?" Tịch Thiện thăm dò nói: "Làm sao vậy, cứu cái gì?"
"Thiếu gia nhà ta, thiếu gia nhà ta vốn dĩ muốn lên núi thưởng thức cảnh, lại không cẩn thận một chân giẫm hụt, hiện giờ sắp ngã xuống vách núi bên kia rồi!" Gã sai vặt nước mắt chảy ròng ròng, toàn bộ tay đều đang run lên, ngay cả chân đều rách ra, "Ta ở nơi này tìm hồi lâu cũng không tìm thấy người giúp đỡ... Ta một đường chạy, chạy đến nơi đây, cầu xin hai vị đi cứu thiếu gia nhà ta..."
Cứu người quan trọng, tất cả những người có thể ở trên núi này hôm nay đều là người thân phận bất phàm, Tịch Thiện tóm chặt tay hắn, nâng hắn dậy: "Ngươi đừng vội vàng, nói kỹ lưỡng cho chúng ta biết thiếu gia nhà ngươi ở nơi nào?"
Gã sai vặt trở tay bắt lấy tay Tịch Thiện đã kéo hắn chạy về phía trước: "Ở bên kia, thiếu gia nhà ta chống đỡ không được bao lâu, nhanh lên nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng qua đó..."
Khi Tịch Thiện chạy đi quay đầu xem Ngọc Hành, thấy hắn cũng sải bước theo hai người bọn họ đi tới, cũng không biết nên kêu gã sai vặt kia chậm một chút hay nên kêu thiếu gia nhà mình nhanh một chút. Tuy cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075081/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.