Mọi người ngẩng đầu, trên mặt đều có chút ngạc nhiên. Cả đại hội đạo pháp đều có thể dời lại, lần bế quan này của Tần vũ nhân xem ra thật không phải nhỏ. Hoàng Hậu nghe tiểu đạo sĩ nói như vậy, mày hợp lại suy tư, cuối cùng đứng lên, một tay được cung nhân nâng, hướng về phía mọi người đang ngồi dịu dàng nói: "Nếu Tần vũ nhân đang bế quan tìm hiểu thiên cơ, chuyện liên quan đến thịnh vượng Đại Chiêu ta, chúng ta vẫn nên chờ một chút, cứ ở lại núi Tử Hà mấy ngày đi." Hoàng Hậu đều nói như vậy, mọi người không hề cũng không dám có câu oán hận nào. Không có đại hội đạo pháp, Hoàng Hậu đi đầu lại hướng về Tam Thanh hành lễ thăm viếng, rồi sau đó rời đi. Nữ quyến các nhà đều tự giữ thân phận, chú ý thể diện, chờ sau khi Hoàng Hậu rời đi, cũng đều mắt nhìn thẳng lại từ cửa nhỏ thông đến trắc điện kia tự mình rời đi. Tới ngoài điện, mỗi nha hoàn bên người tự theo kịp phu nhân cô nương các nhà, đi theo bên người cô nương nhà mình, đi về phía sân viện của mỗi nhà. Toàn bộ trong điện ngoài điện đều là bóng người xanh trắng thủy lam yểu điệu lượn lờ, ngược lại cũng là một bức phong cảnh mỗi năm trong núi Tử Hà. Nam quyến bên này cũng như thế, theo thứ tự từ trắc điện rời đi, cũng có mấy người sẽ lưu lại đại điện, để tiểu đạo sĩ bốc cho bọn họ một quẻ, hỏi số phận và tiền đồ một chút. Buổi sáng, Trang Thiếu Dung tới muộn. Khi vào điện, các khách nam cũng đã từng người vào vị trí, hắn lại không thể tiến lên dò hỏi cái gì, cũng chỉ ngồi phía sau. Hiện giờ vừa đến trắc điện, hắn ngẩng đầu lên đã thấy Trương Nguyên Hủ. Trương Nguyên Hủ đứng trong chúng nhân tài quan trường mới xuất hiện, trên mặt lời nói đều là vẻ ôn tồn lễ độ. Có lẽ cảm giác được tầm mắt của hắn, hắn ta quay đầu qua nhìn về hướng Trang Thiếu Dung, thấy là Trang lục công tử, mặt giãn ra cười rộ lên, hơi gật đầu, xem như chào hỏi. Mặt Trang Thiếu Dung lộ vẻ xấu hổ, cảm giác giống như chính mình nhìn lén người khác bị người bắt được tại chỗ, nhưng hắn cũng là con em đại gia, thật nhanh ngay sau đó, nhàn nhạt gật đầu hồi đáp lại ý cười. Trương Nguyên Hủ tự nhiên hào phóng, mỉm cười quay đầu lại, tiếp tục cùng bạn bè tán gẫu. Có người khẽ động bả vai hắn, còn chưa hoàn hồn, Trang Lục đã bị Tạ Phi Ngang vươn tay ra sau choàng lấy bả vai kéo sang một bên: "Ở chỗ này buồn đến hoảng, đi ra ngoài dạo một chút đi." "Tạ Tam!" Trang Thiếu Dung hạ giọng, đè nén tức giận của chính mình, "Trước mặt mọi người động tay động chân còn thể thống gì!"
Tạ Phi Ngang kéo hắn ra ngoài điện, buông tay ra, liếc hắn một cái: "Ngươi cho rằng tiểu gia muốn động vào ngươi sao? Cũng không nhìn xem chính mình đức hạnh kia! So với ngươi, các cô nương Hồng Hoa Lâu sờ tốt hơn nhiều kìa." Trang Thiếu Dung giận không thể chịu nổi, rất muốn một tát chụp chết Tạ Phi Ngang trước mặt các vị thần tiên, nhưng trong không khí trang nghiêm kính cẩn như thế, hắn mạnh mẽ nhịn xuống. Sau khi nhịn xuống, hắn lại nghe thấy Tạ Phi Ngang chuyển giọng, mang theo chút trào phúng nói: "Tứ cô gia* kia của nhà ngươi không chỉ có tài nhất giáp, xem ra còn có tác phong xử sự khéo đưa đẩy nữa. Vậy không được, tuổi như thế mà ngay cả con đường làm quan của chính mình đều biết trải, về sau nhất định là một người tài." *cô gia: Xưng hô mà người khác dùng khi gọi chồng của một người. "Tạ Tam! Hắn chưa phải là tỷ phu của ta!" Lửa giận Trang Thiếu Dung nhịn xuống lại một lần nữa vỡ toang ra. Tỷ tỷ hắn còn chưa làm mai cho Trương gia, đâu ra tứ cô gia mà nói? "Cũng sắp rồi, nợ trên bàn tính lại không chạy mất được, bằng không xảy ra chuyện này..." Tạ Phi Ngang cười lên tiếng, "Không chỉ là tỷ ngươi muốn khóc chết trong nhà, ngay cả Trương gia cũng muốn đánh chết Trương Nguyên Hủ, sao còn có thể thấy hắn đứng ở chỗ này chuyện trò vui vẻ." Trang Thiếu Dung rũ đầu xuống, trên mặt đen tối không rõ. Nếu hôn sự của tỷ tỷ nhà mình với Trương Nguyên Hủ mà thành, lục cô nương Quý gia có thể đã bị từ hôn rồi, sau đó ở trong đạo quan vấn tóc cả đời này. Nghĩ đến chuyện vui mừng này có được là do giẫm lên hạnh phúc cả đời của một nữ tử vô tội, thì hắn không cao hứng nổi. Lúc trước, hắn không có loại ý tưởng này. Mãi đến sau khi ở thôn trang gặp qua Quý lục cô nương, tưởng tượng đến tiểu nương tử như hoa như vậy muốn ở đạo quan hai bàn tay trắng, hắn bỗng buồn đến hoảng. Hai người đang nói, Ngọc Hành mang theo Tịch Thiện từ trắc điện đi ra. Vừa rồi, hắn bị Tần tướng lôi kéo đàm đạo trong chốc lát, nên thật ra chậm một lát so với Trang Lục Tạ Tam. "Thất gia." Tạ Tam lên tiếng gọi hắn. Vì Ngọc Hành còn chưa phong vương ban tên chữ, nếu mọi người muốn biểu hiện sự cung kính, đều sẽ gọi hắn một tiếng: Thất điện hạ. Chẳng qua nghe một tiếng 'Thất gia' ngang nhiên này của Tạ Tam, sắc mặt Ngọc Hành cũng bình thường. Hắn quay đầu qua, lấy ánh mắt trong trẻo nhìn Tạ Tam, chờ hắn ta nói câu tiếp theo. Tạ Phi Ngang nói: "Thất gia có trở về biệt viện không? Cùng đi thôi." Ngọc Hành lại chuyển hướng liếc nhìn Trang Thiếu Dung một cái: "Đệ cũng cùng đi đi." Giờ phút này, Trang Thiếu Dung còn đang đưa mắt nhìn về Trương Nguyên Hủ nơi xa trong trắc điện.
Tạ Phi Ngang bắt lấy cánh tay hắn, kéo ra: "Đi đi, nhìn cũng không nhìn ra được một đóa hoa, đừng khiến người cảm thấy là ngươi nhìn trúng nhị lang Trương gia, mới tâm tâm niệm niệm như vậy..." Trang Thiếu Dung nhấc chân rồi đá mạnh về phía Tạ Phi Ngang: "Ngậm miệng chó ngươi lại! Ngươi không nói lời nào ta nhất định sẽ không xem ngươi là người câm!" Đi hai bước, lại nhớ lại lời Tạ Phi Ngang, "Ngươi mới vừa rồi vì sao nói ra lời đấy?" Tạ Phi Ngang ngậm miệng lắc đầu. Trang Lục cho rằng hắn không hiểu chính mình chỉ cái gì, lại giải thích tường tận: "Ngươi nói Trương Nguyên Hủ tuổi còn nhỏ đã biết trải đường làm quan, vì sao nói lời này?" Mới vừa rồi, nghe lời của Tạ Phi Ngang kiểu gì cũng đều không giống như đang khen Trương Nguyên Hủ. Tạ Phi Ngang ngậm miệng lại lần nữa lắc đầu 'bang' một tiếng làm động tác trai sông khép miệng. Trang Lục xoa cái trán, đầu đều đau: "Ngươi nhất định là cố ý!" Trước nay đều không thấy hắn từng nghe lời như thế, nói câm miệng thì thật sự câm miệng. Hắn sao lại kết giao với kẻ tai họa này làm bằng hữu tốt, thật sợ ngày nào đó hắn một chốc nhịn không được sẽ giết người diệt khẩu. "Ngươi người này mới hay thay đổi đấy, bảo ta câm miệng rồi lại bảo ta mở miệng... Cái gì đều là ngươi định đoạt." Thấy sắc mặt Trang Lục xanh mét, Tạ Phi Ngang rốt cuộc cao thâm khó đoán nói chính sự, "Ngươi dùng mắt nhìn một cái mấy người bên cạnh Trương nhị lang kia, không có chỗ nào mà không phải là nhân tài mới xuất hiện trong triều. Trương Nguyên Hủ là thân phận gì? Chỉ là một gã tú tài ngay cả chức quan đều không có mà thôi, tổ phụ trong nhà cao nhất cũng chỉ là Thị Lang tam phẩm, ấy vậy mà đứng trong đám người kia cũng có thể nói ra tiếng. Thủ đoạn như vậy, Trang lục công tử ngươi thật là làm không được!" Liếc hắn một cái, Tạ Phi Ngang tiếp tục miệng lưỡi cực nhanh, "Ngươi lại nhìn xem Quý lục cô nương cùng hắn đính hôn là thân phận gì, tỷ nhà ngươi là thân phận gì? Nói câu khó nghe, cưới vợ không phải là vì trải phẳng con đường làm quan sao? Nếu hắn không phải một lòng trên con đường làm quan, vì sao trong nhà hai nha hoàn gần người cũng không có, vì sao phải mất công đi đổi một vị hiền thê đây?" Trang Lục sợ hãi, nâng chân lên đá về hướng Tạ Phi Ngang. Hắn biết ngay miệng chó vĩnh viễn không phun ra được ngà voi, để hắn ta mở miệng đã biết không phải cử chỉ sáng suốt! Tạ Phi Ngang tránh thoát một chân kia, ha ha cười: "Trang tiểu Lục, ngươi ăn ngay nói thật, lời vừa rồi của ta có sai một chữ nào? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, dung mạo của Quý lục cô nương so với tỷ nhà ngươi, người nào càng được nam nhân thích?" "Tạ Phi Ngang, ngươi im miệng! Tỷ ta đó là... Đó là thân bất do kỷ*!" Trang Thiếu Dung mặt gấp đến nỗi xanh mét, "Ngươi không cần lấy lòng tiểu nhân của ngươi nghĩ người khác đều xấu xa như thế!" *thân bất do kỷ: Thân thể của mình nhưng không do chính mình sử dụng, ý nghĩa là bản thân mình cũng không quyết định được chuyện của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]