"Sai không phải ngươi, là mẫu thân không không lên được mặt bàn kia của ngươi! Nàng ta cứ so đo như vậy, ngay cả tiền tiêu vặt của lục nha đầu đều phải tính kế? Thật đúng là xuất thân nữ nhi thương nhân!" Lão phu nhân nói, lại xua xua tay, mặt lộ vẻ mệt mỏi, "Nhiều lời vô ích, ngươi sau này cũng ít học theo mẫu thân ngươi những chuyện tính kế tính toán chi li đó, lại đây ăn cơm đi."
Quý Vân Diệu lại lần nữa dập đầu nhận sai, được Kim Liên nâng dậy, nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh bàn. Bên trái, lại là Quý Vân Lưu. Một tay chống cằm, nàng lại nhoẻn miệng cười với chính mình: "Thất muội muội, chào buổi sáng."
Quý Vân Diệu dùng sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình, không tát một bàn tay lên gương mặt lúm đồng tiền như hoa làm chính mình ghê tởm đến phun kia.
Cười, ngươi cứ cười đi! Cuồng, ngươi cứ cuồng đi! Chờ đến khi Trương gia tới từ hôn, ta xem ngươi còn cười được hay không! Nhất định phải nguyền rủa ngươi cuộc đời này đều gả không ra, cô độc sống quãng đời còn lại.
Dùng đồ ăn sáng xong, đoàn người ra khỏi viện, đi đến đại điện Tam Thanh phía trước.
Các viện nơi này, tới tới lui lui, hết thảy cũng là phu nhân và cô nương các nhà. Vì thế, sáng sớm là thời cơ tốt nhất nhìn xem nữ nhi nhà ai xứng với nhi lang nhà mình nhất. Nhiều năm như vậy tiếp nối, đều đã hình thành một loại tập tục bất thành văn. Thấy tiểu nương tử thuận mắt, muốn tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075070/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.