Chương trước
Chương sau
Đêm nay lại là một đêm sao trời sáng ngời. Trong biệt việt hoàng gia núi Tử Hà.
"Thất gia." Tịch Thiện bưng chén cháo tổ yến, đẩy cửa tiến vào. Thấy Ngọc Thất lại khoanh tay đứng sát cửa sổ ngắm trăng, hắn rũ đầu xuống, đặt khay lên bàn, tính toán khẽ lui ra ngoài. Gia nhà mình từ nửa tháng trước tỉnh lại, sau khi một mình ngồi trong phòng cả ngày, lại thường như vậy, mỗi đêm nhìn trăng sáng sao trời, ngẩn ngơ.
Khi Tịch Thiện nâng chân chuẩn bị bước ra, lại nghe thấy giọng của Ngọc Thất: "Đêm qua, người mang Trang Thiếu Dung ra khỏi thôn trang Quý gia chính là Ninh Thạch?"
Tịch Thiện dừng chân, vội tiến lên hai bước nói: "Vâng, là Ninh Thạch."
"Hắn có nói đến biểu tình trên mặt của Quý lục cô nương khi đó hay không?" Ngọc Thất hỏi tiếp, không xoay người, giọng điệu kia cũng lộ ra phần nhiều là cảm giác không chút để ý, dường như chỉ vì vừa lúc nghĩ đến, nên thuận miệng hỏi.
Tịch Thiện trong lòng kinh ngạc, đoán không chuẩn chủ tử nhà mình vì sao đột nhiên sẽ để bụng vị lục cô nương Quý gia kia. Nhưng rốt cuộc không dám chậm trễ, cũng không tự chủ trương, chỉ nói: "Tiểu nhân cũng không rõ ràng, không bằng gọi Ninh Thạch qua rồi hỏi?"
"Ừ."
Chỉ chốc lát sau, Ninh Thạch đã trầm ổn nện bước lại đây. Hắn là người hầu của Ngọc Hành, ở trước mặt Ngọc Thất cũng có thể cầm vũ khí trong tay, đủ thấy sự tín nhiệm của Ngọc Thất đối với hắn.
Thời điểm hai người lại đây, Ngọc Thất đã ngồi sau án thư. Thấy Ninh Thạch, hắn hơi ngẩn ra, ngừng bàn tay đang mở nắp cháo tổ yến kia lại, tĩnh tâm hỏi: "Ngươi có thấy rõ ràng không?"
Ngọc Thất tuy hỏi như vậy, nhưng biết chắc Ninh Thạch khẳng định thấy rõ ràng. Người tập võ tai nghe sáu đường, mắt xem tám hướng, biểu tình của Quý Lục và tiếng kêu sợ hãi của nha đầu kia nhất định một tia không sót toàn bộ thu vào mắt hắn.
Đời trước, thời điểm Ninh Thạch cứu hắn, bị người của Nhị hoàng tử Ngọc Lâm loạn đao chém chết. Cảnh tượng một khắc kia, khi đã cách năm năm, hắn vẫn kinh tâm động phách, nhớ rõ như cũ.
Đúng vậy, đời trước, một năm này, Ngọc Thất không theo đệ tử thế gia tới núi Tử Hà tham gia đạo hội, mà lấy cớ du lịch huyện Tùng Ninh, lén đi tìm một phụ tá 'nổi tiếng cả nước'. Mãi đến nơi đó mới biết được, thì ra, đó căn bản chính là một cái bẫy mà Nhị hoàng tử bố trí.

Một ngày kia, địch vây tứ phía, Ninh Thạch và Tịch Thiện, còn cả mấy chục hộ vệ kia vì cứu hắn, tất cả chết trong trận bẫy rập Nhị hoàng tử bày ra. Từ khi đó trở đi, Ngọc Hành hắn đã thề, tất yếu muốn đem Nhị hoàng tử - kẻ mặt người dạ thú này, diệt trừ tận gốc. Ngay cả vị đại ca bao cỏ của hắn - Thái Tử điện hạ, đều phải bị đẩy xuống từ vị trí dưới một người trên vạn người kia.
Rồng sinh chín con mỗi người đều bất đồng, huống chi bọn họ còn không phải cùng một mẹ sinh ra!
Ninh Thạch không giấu giếm điều gì, càng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói ra tất cả điều hắn thấy được: "Đêm qua, vẻ mặt Quý lục cô nương bình tĩnh, không có ý sợ hãi, ít nhất tiểu nhân nhìn không ra cô ta đang sợ hãi. Nhưng nha hoàn bên cạnh, đôi mắt trừng thẳng, xác thật là bị dọa."
"Vậy à?" Ngọc Thất lên tiếng, giọng hơi không thể nghe thấy. Sau đó, hắn mở nắp chén sứ, dùng thìa tự mình múc một muỗng cháo tổ yến, chậm rãi 'Ừm' một tiếng: "Ta biết rồi."
Ninh Thạch không lùi ra cửa, hắn còn có chuyện muốn bẩm báo. Hắn thấy Ngọc Thất đã bưng chén sứ lên chậm rãi dùng cháo tổ yến, lại cúi đầu nói: "Thất gia, người lúc trước phái đi huyện Tùng Ninh đã truyền đến tin tức, người mai phục bên kia đã bị chúng ta giết hết toàn bộ, tổng cộng ba mươi mốt người. Thất gia thật là thần cơ diệu toán, đã điều tra vị trí bọn họ rõ ràng như thế, khiến người chúng ta không cần tốn nhiều sức."
Tay cầm thìa của Ngọc Thất dừng lại, trong miệng ngậm cháo tổ yến lại nhẹ nhàng 'Ừm' một tiếng.
Khiến ba mươi mốt người của Nhị hoàng tử chết đi, hắn tự nhiên thật cao hứng. Thần cơ diệu toán sao? Là dùng giá đắt một đời đổi lấy.
Ninh Thạch bẩm báo xong tất cả mọi chuyện, lúc này mới lui ra.
Ngọc Thất ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, giống như đêm tối vào đông. Nửa tháng sau khi hắn tỉnh lại vẫn luôn nhìn xem ánh trăng ngoài cửa sổ, là vì mỗi ngày đều đang tính những ngày hắn tới huyện Tùng Ninh đời trước, cùng với số lượng tử sĩ lúc trước ám sát hắn.
Đời trước, thủ hạ của hắn ở huyện Tùng Ninh bị người của Nhị hoàng tử chém giết hầu như không còn, chỉ còn lại hắn, khiến hắn về sau ở trong cung từng bước gian nan. Đời này hắn trọng sinh tỉnh lại, nắm giữ tiên cơ, đã biết hết thảy âm mưu, sao có thể không dùng phương pháp tương kế tựu kế, phái người diệt sạch toàn bộ người của Nhị hoàng tử đang mai phục ở nơi đó chứ?
Ngọc Lâm cho rằng bọ ngựa bắt ve, nhưng Ngọc Hành hắn lại muốn làm hoàng tước ở phía sau*.
*Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau: Ý chỉ một người giăng bẫy định làm gì, nhưng bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại lại.
Nói sao thì một ngày này, hắn cũng chỉ là bắt chước mưu kế của nhị ca hắn đời trước, toàn bộ dâng trả cho nhị ca tốt của hắn mà thôi. Ngọc Thất nhếch khoé môi mỏng lạnh bạc, không tiếng động ăn xong cháo tổ yến.

Oan oan tương báo, nhất định phải giết sạch đối phương, khẩu khí này mới có thể thuận lòng, thù này mới có thể tính xong hết mọi chuyện!
Ninh Thạch ra khỏi cửa phòng Ngọc Thất đã bị Tịch Thiện lôi đi, kéo đến một chỗ trong sân. Thấy bốn bề vắng lặng, Tịch Thiện mới nhẹ giọng hỏi: "Thất gia hỏi ngươi chuyện của Quý lục cô nương?"
"Ừ." Ninh Thạch lên tiếng.
"Sau khi nghe được chuyện của Quý lục cô nương, thần sắc trên mặt Thất gia ra sao?"
Ninh Thạch xem Tịch Thiện, nhìn ánh sáng trong mắt hắn, nháy mắt hiểu rõ tiểu tâm tư của hắn, bằng phẳng nói: "Tâm tư của gia chúng ta sao có thể suy đoán? Chúng ta từ nhỏ đi theo bên người Thất gia, giúp Thất gia làm tốt mỗi việc được phân phó thì tốt rồi, vì sao phải đi phỏng đoán tâm tư chủ tử, bị Thất gia biết sẽ muốn phạt ngươi." Nói xong, bộ dáng bằng phẳng mà đi rồi.
Tịch Thiện nhìn bóng dáng đoan chính của Ninh Thạch 'Ai nha' một tiếng, đi theo. Hắn còn chưa hỏi Quý lục cô nương kia diện mạo ra sao đâu! Nếu Thất gia bọn họ thật sự nhìn trúng Quý lục cô nương, đợi gia bọn họ qua mười sáu, được Hoàng Thượng phong vương ban phủ đệ, chiếu theo phong cách hành xử lộn xộn này của tam phòng Quý phủ, cũng có thể khiến người nâng Quý lục cô nương vào cửa làm trắc phi. Dù chỉ làm trắc phi, đây vẫn là Quý gia bọn họ có phúc đấy! Bọn họ làm nô tài hoàng gia, không phải hẳn nên suy xét chu toàn tất cả các mặt khi còn chưa phát sinh sao!
Ngày này, buổi chiều, Quý Vân Lưu ăn xong toàn bộ vịt nướng, miệng đủ bụng no, dưới sự đốc thúc của Cố ma ma, cũng đã sớm vào phòng đi ngủ. Một đêm không có việc gì, an tường đến hừng đông.
Giữa trưa ngày hôm sau, thôn trang Quý gia nghênh đón đoàn người của Quý lão phu nhân.
Cố ma ma nghe được hạ nhân từ xa bẩm báo tin tức lại đây, chỉ cảm thấy Quý Vân Lưu phán đoán như thần, nói lão phu nhân ngày mai đến nơi, ngày mai đã tới rồi.
Bên trong thôn trang Quý gia, nửa tháng trước sớm đã chuẩn bị đồ vật lên núi cho Quý Vân Lưu. Giờ khắc này, nghe được người gác cổng bên kia truyền đến tin tức Quý lão phu nhân tới rồi, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất buông cảm giác thấp thỏm vì lão phu nhân có tới hay không xuống.
Quý lão phu nhân xuống xe ngựa, Quý Vân Lưu và nha hoàn bà tử sớm đã chờ ở cửa. Thấy người xuống xe, thực hiện một cái lễ vạn phúc chỉnh tề.
Quý lão phu nhân ngẩng đầu nhìn một vòng thôn trang, bất động thanh sắc nhăn mày lại. Nơi như vậy, cư trú nhiều năm xác thật quá đơn sơ chút, tính tình mặc kệ chuyện, bị kế thê bắt chẹt kia của lão tam cũng nhất định phải sửa một chút. Nếu tam nhi tử đối với khuê nữ con vợ cả còn chẳng quan tâm, đại nhi tử Chính ca nhi của bà sợ rằng sẽ bị Ngự Sử tham tấu một quyển. Người phủ Thượng Thư có thể hưởng phú quý đều dựa vào Chính ca nhi của bà đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.