Giản Hoài Hiên ngạc nhiên nâng mắt nhìn về phía Cố Ngẫu, phát hiện hóa ra vừa rồi Cố Ngẫu cũng rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào đối phương giống mình.
Đôi lông mi cong dài của Cố Ngẫu run rẩy, che đi hơi nước không thể ngăn cản được nơi đáy mắt.
Nhưng tư thế của cô lại không hề hèn mọn, cho dù giọng nói run run, nhưng trong âm điệu của cô không hề có ý vị khẩn cầu.
Cô chỉ đang dò hỏi anh, dò hỏi anh xem nếu cô không muốn trở thành Cố Liên thì liệu Giản Hoài Hiên còn muốn giữ lại lời tỏ tình vừa rồi hay không.
Từ trước tới nay Giản Hoài Hiên thích suy nghĩ nhiều, ví dụ như vào giờ phút này anh đang tự hỏi, lời vừa rồi của Cố Ngẫu có ý gì, và cả…
Nếu không phải hèn mọn khẩn cầu, vậy vì sao cô lại buồn bã, lại muốn khóc?
[Mặc dù em đã từng rất chán ghét cái tên này…]
Có phải là vì không biết cách kể cho người khác nghe về quá khứ của mình hay không?
Có rất nhiều tổn thương chỉ có đương sự biết, đương sự hiểu, cũng bị đương sự giấu trong lòng.
Cho dù đã được thời gian gột rửa, nhưng chỉ cần nhắc lại những tổn thương đã được che phủ bởi bao lớp da thịt mới thì cho dù nhận thức được bản thân đã trưởng thành, đó chỉ là những chuyện đã qua, nhưng đương sự vẫn sẽ đau đớn vì những tổn thương ấy.
Giản Hoài Hiên dùng bàn tay khác nâng khuôn mặt Cố Ngẫu lên, để cô nhìn về phía anh.
Mặc dù Cố Ngẫu cảm thấy mất mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-ngau/926639/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.