Câu nói vừa rồi khiến Đình Việt không thể quay đi nổi, anh cúi đầu nhìn cô, khi bắt gặp ánh mắt trong veo không một chút tạp niệm của Hà Phương, cuối cùng anh đã hiểu vì sao cô chê bẩn.
Lúc ở trên xe anh Long thò tay bóp ngực cô, anh đã muốn phản kháng, nhưng chính Hà Phương đè tay anh lại, cười nói không sao. Suốt cả dọc đường cô vẫn tỏ ra như không hề để bụng chuyện đó, nhưng bây giờ nghĩ lại vẻ mặt thẫn thờ của cô lúc ngồi bên bờ suối, nhìn cả bầu ngực đã bị kỳ đến mức đỏ bừng của Hà Phương, Đình Việt mới biết hóa ra cô không phải không để bụng, mà là cô âm thầm nhẫn nhịn từ khi đó đến bây giờ.
Một người phụ nữ ngang ngược không biết sợ ai như cô, nuốt được cơn giận ấy chắc hẳn chỉ có một lý do duy nhất. Hà Phương đặt tự tôn của bản thân xuống vì anh, cô kiềm nén để anh được sống.
Nhưng kiềm nén là một chuyện, khó chịu là một chuyện. Phần ngực kia của cô chẳng phải rửa mãi không sạch được, mà là ấm ức trong lòng Hà Phương mãi không được xua đi. Cô nói mấy lời trắng trợn kia cũng không phải vì trêu chọc anh, mà là muốn được Đình Việt an ủi nỗi uất ức mà cô đã chịu đựng.
Cô chê anh Long bẩn, không chê anh!
Thông suốt chuyện này, đáy lòng của Đình Việt đột nhiên trào dâng một niềm thương xót vô cùng mãnh liệt, lúc này anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, nhưng phía sau còn có Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-giau-mot-tam-chan-tinh/2518058/chuong-18.html