Gió ban đêm đột nhiên trở nên mát lạnh. Điện Thần Lộ không đóng cửa sổ đểgió mát thổi thẳng vào. Màn che khẽ phấp phơi, hai người trên giường vốn ôm nhau nay chỉ còn lại bóng dáng một người. Vân Tấn Ngôn cảm thấylạnh, siết chặt cánh tay, trong tay lại trống trơn. Hắn chợt thức tỉnh,mở mắt, chóp mũi còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt nhưng trên giường khôngmột bóng người. Trong lòng trống trải giống như bị người ta khoét mấtmột miếng. Hắn lập tức lật người ngồi dậy, đầu choáng váng, trước mắtlúc đen đặc lúc đỏ ngầu. Hắn dùng sức lắc đầu, đầu đau đớn giống nhưmuốn nổ tung ra, nhưng hắn cũng không để ý, tiện tay phủ thêm áo khoáclảo đảo đi về phía trước mấy bước. Hắn chống lên bình phong, giữ vữngbước chân, giương mắt nhìn. Nến đã tắt, cả phòng trống không, ánh sao từ cửa gỗ chiếu vào khiến cho trong điện sáng mờ mờ. Liếc mắt nhìn ra bầutrời ngoài cửa sổ, trăng lưỡi liềm đã hạ xuống phía Đông nhưng vẫn chưathấy mặt trời.
Vân Tấn Ngôn buông bình phong ra, tiếp tục bướcđi. Nhưng chưa đủ được bước, dưới chân giống như giẫm vào không khíkhiến hắn ngã xuống đất. Vừa mềm vừa tê, vừa ngứa vừa đau như có hàngvạn con kiến đốt ở trong xương. Cảm giác khó nói ấy từ lòng bàn chân bòlên dần dần lan ra. Vân Tấn Ngôn siết tay, muốn chống người lên, nhưngvì đau đớn mà co rút lại. Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn bốn phía, khànkhàn khẽ gọi: "Lê nhi..."
Đau đớn chợt lan tràn tới toàn thân,thật giống như có thể cảm thấy nó gặm nuốt tim, ăn mòn đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003568/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.