Duyệt nhi cố ý cất cao giọng, trong lòng Lê Tử Hà dấy lên hồi chuông cảnhbáo. Bây giờ nàng mang thân phận nam tử, tất nhiên gặp riêng phi tử làkhông hợp lễ nghĩa, còn bảo Duyệt nhi đứng canh chừng, nếu để Vân TấnNgôn bắt được thì khó lòng giãi bày. Để mặc Diêu nhi khóc lóc, Lê Tử Hànhanh chóng dời bước đến bên cửa sổ, mở cửa định nhảy ra ngoài thì taybị kéo, người nhẹ bỗng, ngã vào lồng ngực tràn đầy mùi thuốc.
"Người... đến đây từ lúc nào?" Lê Tử Hà không không hề hoảng hốt, khẽ hỏi.
"Mới đến." Thẩm Mặc đỡ lấy Lê Tử Hà, trả lời đơn giản, nói rồi định kéo Lê Tử Hà rời đi.
Lê Tử Hà không nhấc bước, nàng muốn nghe xem Vân Tấn Ngôn sẽ nói gì vớiDiêu nhi. Thẩm Mặc nhận thấy ý đồ của nàng, khẽ nói: "Không nghe đượcđâu."
Lê Tử Hà không chịu từ bỏ, ghé đầu vào cửa sổ nghe ngónghồi lâu mà vẫn không hề thấy tiếng động nào, bất lực liếc mắt nhìn ThẩmMặc rồi rũ mí mắt nhấc bước định rời đi. Nhưng chân lại mềm nhũn, gầnnhư ngã xuống tuyết. Thẩm Mặc đỡ lấy, khom lưng định bồng nàng, Lê Tử Hà khước từ: "Không, đang ở trong cung."
Thẩm Mặc cười khẽ: "Không sao cả."
Lê Tử Hà đứng vững, vươn bàn tay vốn mang màu vàng sẫm nhưng bị cơn giólạnh làm cho đỏ ửng, tay áo màu xanh đậm thỉnh thoảng phất qua năm ngóntay, cất giọng nhẹ nhàng mà bình yên: "Đi thôi."
Thẩm Mặc bìnhtĩnh nhìn nàng, quật cường mà bền bỉ, đôi mắt trong suốt rõ ràng đượmnỗi bi thương mà gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003509/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.