Ngoài cửa sổ, những bông tuyết chợt rơi, từng bông rồi lại từng bông, nhẹnhàng tinh khôi, bồng bềnh rơi xuống cùng cơn gió thoảng. Lê Tử Hà coduỗi mười ngón tay cứng ngắc, nhìn Diêu phi mãi không nói gì. "Diêu nhibiết đi chuyến này có thể khiến ngự y gặp phải phiền toái không cầnthiết, đến lúc đó ngự y nói ta van xin ngự y cũng được, uy hiếp ngự ycũng được, cứ đổ hết tội lỗi lên đầu ta, Diêu nhi sẽ bảo vệ không để ngự y có chuyện gì." Diêu phi quỳ xuống đất, khẩn thiết kêu than: "Diêu nhi biết ngày Phùng gia gia qua đời, chỉ có một mình Lê ngự y dám đến phủphúng viếng, cũng chỉ có một mình Lê ngự y chịu cầu xin Hoàng thượng vìPhùng gia gia. Chuyện này, ngự y giúp Diêu nhi cũng được, hoàn thànhnguyện vọng của Phùng gia gia cũng được, nếu để muộn hơn, e rằng... erằng..."
Giọng Diêu phi lại nghẹn ứ, nước mắt tuôn trào, đong đầy gương mặt sưng đỏ không còn mang vẻ thanh tú.
"Đến chỗ nào của lãnh cung?" Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên Lê Tử Hà sẽ khôngtừ chối, chỉ không biết rốt cuộc Diêu phi muốn gì, cứ gật bừa e rằng sẽkhiến nàng ta nghi ngờ.
Diêu phi lau khô nước mắt, giọng điệu vững vàng: "Trú Hồn các."
Lê Tử Hà giật thót, Trú Hồn các, nơi tận cùng phía bắc của lãnh cung.Những nữ tử có tội sau khi chết sẽ bị hoả táng rồi đặt tro cốt ở Trú Hồn các. Lúc nàng và Thẩm Mặc tra xét cung điện phía bắc đã nhìn thoángqua, trừ bài vị và quan tài thì không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003504/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.