Ánh trăng như tấm sa mỏng màu trắng bạc, dần tản đi theo đám mấy đen chợtlướt qua. Vẻ mặt Lê Tử Hà càng thêm âm trầm, mở to mắt, trong bóng tốikhông rõ cảm xúc trong mắt, nhưng vẻ âm u còn sâu thẳm hơn khí lạnh buổi đêm đầu đông. Nàng mau chóng cất bước rời đi, hai tay cứng ngắc rũ bênngười, đột nhiên đưa lên bên hông, ra sức chùi lên y phục một lần rồilại một lần, như khi còn bé không cẩn thận làm bẩn đôi tay. Đến khi nàng phục hồi tinh thần, đôi tay đã đau đến tê dại, nóng rực từng cơn. Lê Tử Hà chợt dừng bước, đưa tay mơn trớn cái trán, xúc cảm lành lạnh, khiếncho mình tỉnh táo phần nào. Lúc này mà trở về chỉ sợ vừa đúng lúc yếntiệc kết thúc, Diêu phi cũng đã trở về Đào Yểu điện. Đưa mắt nhìn vềphía tường vây cách lãnh cung không xa, nơi đó tối om xám xịt. Nếu từđây đi đường lớn trở về Thái y viện, đụng phải người hay cái gì khôngnên đụng thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Lê Tử Hàxoay người, len lỏi quanh cung điện tối đen. Cũng may từng tấc đất trong hoàng cung đều in dấu chân nàng, quen thuộc đến mức cho dù có nhắm mắtlại cũng có thể tới nơi.
Thái y viện ở phía nam, lãnh cung ởhướng bắc, muốn mau chóng trở về, lại tránh tuần tra của Ngự Lâm quân,Lê Tử Hà cúi đầu nhíu mày trầm tư, xuyên qua ngọn núi duy nhất trongcung chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngọn núi kia.....
Lê TửHà nhẹ nhàng nhắm mắt, lắc đầu để gạt bỏ tạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.