Chương trước
Chương sau
Hơi ấm trong Cần Chính điện vấn vít trước mắt Lê Tử Hà như vương thành mộtlớp hơi nước. Nam tử đối diện có khuôn mặt và nụ cười quen thuộc, hơithở và độ ấm quen thuộc, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy lại không tìm thấy chút tình cảm nào, chỉ có nụ cười hờ hững từ từ lanra, nhưng cũng không rõ hàm nghĩa là gì. Vân Tấn Ngôn nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, thậm chí còn khẽ vuốt ve. Ngay khi Lê Tử Hà thấy rõ động táckỳ lạ giữa hai người, phản ứng đầu tiên là muốn rút tay về. Bàn tay kiađã từng nhuốm máu của cả Quý phủ, sao có thể đụng vào nàng được?

Nhưng nàng chợt khựng lại. Phản ứng quá kịch liệt nhất định sẽ khiến hắn nghi ngờ, nhưng nếu không rụt lại, bàn tay của hắn tựa như sắt nung, khiếnnàng đau đến mức chỉ muốn chém đứt tay mình.

Trăm ngàn ý nghĩthoáng qua, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Quân cờ rơi xuống đất, vangtiếng giòn giã lọt vào tai nàng. Lê Tử Hà vội quỳ xuống, tay kia rút ravô cùng tự nhiên, dập đầu lớn tiếng nói: "Vi thần luống cuống, xin Hoàng thượng giáng tội."

Tay Vân Tấn Ngôn trống không, nhìn bàn cờ lộn xộn, lại nhìn lướt qua vẻ hoảng loạn của Lê Tử Hà, hắn bật cười mộttiếng nói: "Bình thân, là trẫm nắm tay ái khanh, có chút luống cuống mới đúng."

"Tay của vi thần phải ngâm trong thảo dược từ năm này qua năm khác, khô ráp vàng vọt khó coi, vì giã dược mà dầy cộm vết chai,làm tổn thương thánh thể, xin Hoàng thượng giáng tội!"

Lê Tử Hàquỳ dưới đất không chịu đứng dậy. Tay nàng chỉ hơi nhỏ hơn tay nam tửbình thường, nếu nói là mảnh khảnh còn miễn cưỡng nghe được, nhưng mềmmại? Liếc nhìn qua, chẳng ai có thể dùng được từ này, chứ đừng nói đếnchuyện nắm nó ở trong tay.

Như vậy, lời nói và động tác này của Vân Tấn Ngôn có ý gì đây?

"Ái khanh đừng lo lắng, trẫm nhất thời mơ hồ." Vân Tấn Ngôn cười ôn hòa,đứng lên định nâng Lê Tử Hà dậy. Lê Tử Hà khéo léo tránh khỏi tay hắn,tự dậy đứng ở một bên, cúi đầu chờ sai bảo.

Vân Tấn Ngôn nhìn LêTử Hà, đôi mắt không rõ cảm xúc. Hắn ngồi xuống, chậm rãi thả quân cờvào trong hộp, cho dời bàn cờ xuống, khẽ nói: "Chẩn mạch."

Lê TửHà lấy gối bắt mạch mang bên mình, đặt lên bàn, còn chưa bắt đầu chẩnmạch đã nghe Vân Tấn Ngôn nói: "Trước khi ái khanh lạy Thẩm Mặc làmthầy, là người ở đâu vậy?"

"Hồi bé thần mắc bệnh nặng, trừ tụcdanh của mình còn lại không nhớ gì cả. Chỉ biết khi tỉnh lại đã sốngcùng đám ăn xin ở Vân Đô, vì vậy đoán chừng trước khi mình bị bệnh cũnglà ăn xin." Lê Tử Hà cúi đầu trả lời, khi nói về chuyện đã qua, giọngđiệu không hề xao động.

"Tại sao lại học y?" Vân Tấn Ngôn không tỏ vẻ đế vương, chỉ tò mò hỏi như hai người bình thường nói chuyện phiếm.

"Thần nghe nói gia gia chết do bệnh nặng, thần cũng sống sót sau cơn bệnhnặng, mong học y để tự bảo vệ mình, cũng có thể cứu người." Lê Tử Hàthấy Vân Tấn Ngôn đã đặt tay lên gối, vươn tay ra bắt mạch.

"Thìra là như vậy..…" Vân Tấn Ngôn cười khẽ một tiếng. Đột nhiên như nhớ racái gì, nói: "Vào ngày đông chí nửa tháng sau, hoàng cung tổ chức đạilễ. Diêu phi ưa náo nhiệt, nhưng gần đây thân thể yếu ớt, nàng bất mãnkhông muốn Ân ngự y chẩn bệnh, hôm qua tìm trẫm chỉ đích danh muốn khanh chẩn mạch. Mấy ngày nay khanh đã theo Ân ngự y học hỏi, lần trước Phùng viện sử đã nói hộ cho khanh, nàng không làm khó cho khanh đâu, đừng lolắng."

Lê Tử Hà rụt tay lại rồi chắp tay nói: "Thần tuân lệnh.Mạch tượng Hoàng thượng không có gì khác, có điều vô cùng mệt mỏi, cầnnghỉ ngơi."

Vân Tấn Ngôn gật đầu, phất tay ý bảo hắn lui ra.

Lê Tử Hà ra khỏi điện, cơn gió mát giúp nàng tỉnh táo hơn nhiều. Vì saoDiêu phi lại tìm nàng chẩn mạchchứ? Trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện sáunăm trước, bệnh điên của nàng sáu năm qua, Vân Tấn Ngôn dung túng nàngđủ điều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết? Lần trước dòhỏi Phùng Tông Anh cũng không có kết quả, như vậy lẽ nào phải đi dò hỏiDiêu phi?

Lê Tử Hà thở dài một hơi, nếu muốn dò hỏi thì phải suy nghĩ kỹ hơn. Diêu phi hôm nay đã không còn là Diêu nhi nữa.

Trở lại Thái y viện, Thẩm Mặc đã rời đi, Lê Tử Hà lấy một chậu nước để rửamặt, dưới ánh nến leo lắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua mặtnước. Nếu là nữ tử, diện mạo này của nàng cũng chỉ bình thường, nếu lànam tử thì cũng được cho là thanh tú. Nhưng nam tử có làn da trắng noãncũng không có gì lạ. Vuốt ve hầu kết gắn chặt trên cổ mình, sao có thểđể lộ sơ hở? Hay do là giọng nói của mình?

Bình thường nàng rấtít nói, hơn nữa còn chú ý hạ thấp giọng, không thể nào khiến kẻ khácnghi ngờ được. Nhưng hôm nay ý đồ thăm dò của Vân Tấn Ngôn quá mức rõràng, chẳng lẽ mình có động tác không thích đáng?

Lê Tử Hà nhớ đi nhớ lại những hành vi cử chỉ của mình trong hai lần gặp mặt Vân TấnNgôn, nhưng không tìm được đầu mối. Nhíu mày đổ sạch nước, ngày mai hỏiThẩm Mặc xem có thuốc có thể làm cho giọng nói khàn thêm chút không mớiđược.

Thò đầu ra khỏi cửa sổ, Lê Tử Hà nhìn phòng của Thẩm Mặc.Là một trong tám gian phòng ở tiền điện. Từ cửa sổ phòng nàng có thểnhìn thấy mặt bên của cánh cửa sổ phòng hắn. Ánh nến chưa tắt, hình nhưThẩm Mặc ngồi trước bàn, bóng dáng nghiêng đầu bên cửa sổ không hề nhúcnhích.

Lê Tử Hà chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng cửa sổ, nằm xuống ngủ. Nàng không hề biết ánh nến đó tỏ suốt đêm thâu.

Trưa ngày hôm sau, Lê Tử Hà theo Ân Kỳ đến Đào Yểu điện chẩn bệnh cho Diêuphi, hiển nhiên Ân Kỳ bất mãn khi bị Lê Tử Hà xen vào. Trước khi đi hung dữ lườm nàng, sau đó không để ý tới nàng mà đi thẳng về phía trước.

Lê Tử Hà cũng chẳng quan tâm. Nàng không cần người khác đối tốt với mình,cũng không để ý tới chuyện người khác thù hằn mình, chỉ cần không ngăntrở con đường của nàng, thì người ta muốn làm gì cũng được.

Hômnay trong hậu cung này, Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, chỉ còn lạimột Diêu phi được sủng ái nhất. Nhưng Đào Yểu điện lại không náo nhiệtnhư thường ngày, cung nữ thái giám bị đuổi đi phân nửa, những người cònlại đều lui ra đứng canh ở ngoài điện.

Lê Tử Hà theo Ân Kỳ vàođiện, vừa mới vào đã thấy ly trà bị ném qua, đập xuống đất vang tiếnggiòn giã. Cũng may phản ứng kịp thời, tránh thoát trong gang tấc. Ân Kỳthì không được may mắn như vậy, nước trà nóng bỏng vẩy lên người, hậnkhông thể lập tức cởi quan phục ra, muốn kêu đau lại không dám, bức bốithật sự khó chịu. Ông đành phải kéo y phục ra quạt quạt, sau đó Diêu phi quát to một tiếng, làm ông giật bắn cả mình.

"Ân ngự y! Vào Đào Yểu điện của Bổn cung mà không thèm hành lễ sao, chẳng lẽ Hoàng thượng đã cho ngươi đặc quyền này?"

Ân Kỳ quay đầu lại, phát hiện Lê Tử Hà đã quỳ đâu ra đấy, ngẫm lại mấyngày liên tiếp Diêu phi luôn gây khó khăn cho mình, vội vàng quỳ xuốngđất hành lễ, lớn tiếng tham bái: "Thần tham kiến Diêu phi nương nương,nương nương vạn phúc!"

"Lăn tới đây!"

Ân Kỳ nghe vậy,không dám đứng dậy, quỳ lê gối dưới đất đến trước giường Diêu phi, dậpđầu nói: "Thần Ân Kỳ chẩn mạch cho Diêu phi nương nương."

Diêuphi nằm trên giường, sau màn che chỉ thấy bóng người mờ ảo, tiếng cườikhinh thường khẽ vọng ra: "Ngươi chẩn mạch? Chẩn được cái gì sao? Mấyngày này bổn cung vô cùng khó chịu, mà chưa thấy có chuyển biến gì tốt,ngươi làm ngự y nhận bổng lộc làm gì?"

"Vi thần đáng chết! Xinnương nương trách phạt!" Ân Kỳ chỉ biết dập đầu xuống đất, nghĩ mãikhông ra bản thân đã đắc tội với Diêu phi lúc nào. Trước kia còn rấttốt, kể từ khi Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, Diêu phi không có việcgì cũng gây sự, chẳng lẽ nàng ta bẩm sinh hiếu chiến, thiếu đối tượng để gây sự nên tới tìm mình?

Lại nghe Diêu phi cười khẽ, vén màn tơlên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ân Kỳ, nói: "Trách phạt đươngnhiên là không tránh được."

Ân Kỳ run lên, vốn là lời khách sáochốn quan trường, nhưng Diêu phi vừa nói như thế, hơn nữa ánh mắt đókhiến ông run lẩy bẩy, vội dập đầu nói: "Nương nương thứ tội! Nươngnương thứ tội!"

"Ta thấy áo bào của Ân ngự y ướt sũng hết cảrồi." Diêu phi ngồi thẳng người, ý bảo Duyệt nhi bên cạnh kéo màn che ra hộ nàng, rồi nói tiếp: "Ân ngự y mau mau cởi ra đi, tránh nhiễm phonghàn."

Ân Kỳ tái mặt, bảo ông cởi áo bào trước mắt bao người, vềsau còn có mặt mũi nào đi lại trong cung nữa? Không ngừng dập đầu, nói:"Vi thần ti tiện, làm phiền nương nương quan tâm!"

"Hả? Khôngngại à?" Diêu phi nhíu mày, nhìn chòng chọc vào Ân Kỳ lần nữa, hài lòngcười một tiếng, bảo Duyệt nhi đỡ nàng dậy. Duyệt nhi lo âu lắc đầu, Diêu phi nhíu mày, những vẫn đứng lên, quay người cầm lấy chậu gỗ trên giágỗ bên giường, nâng lên. "Ào" một tiếng, nước lạnh đổ hết lên người ÂnKỳ.

Ân Kỳ chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy như mưa to ập xuống, cả người ướt đẫm, mở to mắt. Cơn gió thổi qua, lạnh đến mức răng va vàonhau lập cập.

"Không phải ngươi muốn trừng phạt sao? Cút ra ngoài quỳ! Không có lệnh của Bổn cung, không được đứng dậy!" Diêu phi némchậu gỗ xuống, hung dữ lườm Ân Kỳ, quay lại ngồi lên giường.

Nỗibực tức dâng lên trong lòng Ân Kỳ.Ngay cả Hoàng thường còn chưa từng đối xử với ông như vậy, nha đầu này xuất thân tỳ nữ, dựa vào đâu mà pháchlối như vậy?

Tức thì tức, cuối cùng không dám nói gì, ngay cảNghiên phi nàng ta còn có thể lật đổ, đừng nói đến một ngự y không quyền không thế gìnhư ông. Phẫn nộ dập đầu, cắn răng đứng dậy, cúi đầu khomlưng nhanh chóng ra khỏi điện, vẫn không quên trừng mắt với Lê Tử Hà.Nghĩ lại gặp nạn cũng không chỉ một mình chịu. Không phải lần trước LêTử Hà bị nàng vô duyên vô cớ đánh cho ba roi sao?

Lê Tử Hà đãchẳng lấy làm lạ gì với sự thay đổi của Diêu phi, nhưng nếu nàng ta vẫncắn mình không buông, thì đừng trách nàng xuống tay trước.

Diêu phi ngồi ở bên giường, tâm trạng có vẻ tốt lên, cất tiếng: "Phía ngoài là Lê ngự y?"

"Chính là vi thần."

Lê Tử Hà trầm giọng trả lời, bên trong không có động tĩnh, chỉ có tiếngquần áo, chốc lát liền thấy Diêu phi mặc trường sam màu đỏ, khoác áochoàng trắng như tuyết bước ra khỏi bình phong. Lê Tử Hà còn đang do dựcó nên mở miệng khuyên giải hay không, đã nghe thấy Duyệt nhi bên cạnhnàng nói: "Nương nương, nương nương còn chưa đủ tháng, không nên đi lại, bên ngoài gió lớn trời lạnh…"

"Bổn cung biết." Diêu phi ngắt lời nàng, liếc nhìn Lê Tử Hà, khóe miệng dâng vẻ khinh miệt, nói: "Ngươiđứng lên đi, theo ta đi gặp chủ cũ của ngươi."

Đến lãnh cung? Lê Tử Hà hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu đi theo sau Diêu phi.

Ra điện thấy Ân Kỳ đang run lẩy bẩy quỳ gối trong gió rét, Lê Tử Hà nhíumày. Coi như trước kia nàng đã nhìn lầm Diêu Nhi, nhưng hôm nay hành vicủa Diêu phi thật sự khiến người ta khó hiểu. Trước kia nơi luôn chĩamũi nhọn vào Nghiên phi có thể nói là để tranh giành tình cảm, làm khónàng trăm bề, có thể bởi vì không thể chấp nhận chữ viết gần giống QuýLê của nàng. Nhưng còn Ân Kỳ này?

Nếu muốn sống yên ổn ở hậu cung, Diêu phi sẽ không ngu xuẩn đến mức đắc tội với tất cả mọi người chứ?

Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, bây giờ nàng không nên quan tâm đếnchuyện này. Lê Tử Hà chìm trong tâm trạng, nhưng vẫn nên cảnh giác trước con đường trước mắt, xem Diêu phi mang nàng đến lãnh cung để làm gì.

Khí trời chuyển lạnh, lãnh cung lại càng lạnh lẽo, tiếng gió ào ạt từng cơn như xen lẫn tiếng khóc của nữ tử. Lê Tử Hà thấy Duyệt nhi đi trước cựckỳ lo lắng nhìn mình đang đi sau, buông mắt coi như không nhìn thấy.

Diêu phi cho tất cả thái giám cung nữ lui ra, chỉ mang theo hai người nàng.Vào cung, quay đầu hỏi: "Cô ta ở đâu? Đưa Bổn cung qua đó."

Lê Tử Hà sáng tỏ, nói: "Nương nương đi theo thần."

Lấy danh chẩn mạch để mình đưa nàng đến chỗ của Nghiên phi, muốn lấy tưthái người thắng khoe khoang đắc ý sao? Khóe miệng Lê Tử Hà lướt qua nét cười khẽ khó có thể phát hiện, dựa vào trí nhớ rẽ trái rồi rẽ phải, đến trước một tiểu điện, đứng sang bên cung kính nói: "Nương nương, chínhlà nơi này."

Trong tiểu điện cực kỳ tĩnh lặng, âm u không có mộttia ánh sáng mặt trời. Diêu phi nhìn lướt qua Lê Tử Hà, nói: "Ngươi theo ta vào trong, Duyệt nhi chờ ở bên ngoài."

Lê Tử Hà xốc lại cái hòm thuốc trên vai, không nói nhiều mà tiến bước theo vào.

Lần trước tới đây tiểu điện còn đầy bụi bậm, bây giờ đã được dọn dẹp sạchsẽ thỏa đáng, có điều thiếu đồ trang trí nên có vẻ hơi tiêu điều. CốNghiên Lâm nằm nghiêng trên giường, đắp trên người là lớp chăn bông mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, nhìn kỹ còn thấy nứt nẻbong tróc. Mắt hé mở, ngẩn ngơ nhìn xà gỗ cạnh giường.

"Ơ, tinh thần tỷ tỷ không tệ lắm nhỉ."

Giọng nói vọng đến, Diêu phi mặc bộ đồ đỏ rực, áo choàng trắng như tuyếtđậpvào mắt Cố Nghiên Lâm. Nàng hờ hững liếc nhìn rồi quay mặt đi.

"Ha ha, tỷ tỷ giờ đây đạm bạc hơn nhiều rồi. Chẳng lẽ lãnh cung này khiếncho tính tình của tỷ tỷ cũng lạnh đi?" Diêu phi tìm bừa một cái ghế,ngồi xuống cạnh bàn, khẽ cười rồi nhìn vào Cố Nghiên Lâm. Không hề chegiấu vẻ hào hứng và hài lòng trên mặt, nhướng mày nói với Lê Tử Hà: "Lêngự y, còn không chẩn mạch cho chủ tử của ngươi đi?"

"Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, không dám phụng người khác làm chủ!" Lê Tử Hà khom lưng chắp tay, nhún nhường nói.

"Đúng vậy, trong cung này, trên có thừa tướng tướng quân, dưới là cung nữthái giám, có ai không dốc sức vì Hoàng thượng?" Diêu phi làm bộ nhưhoàn toàn tỉnh ngộ, nhíu mày thương tiếc lắc đầu với Cố Nghiên Lâm:"Chậc chậc, đáng tiếc có một số người hết lần này đến lần khác muốn đốiđầu với Hoàng thượng, vọng tưởng lôi kéo người khác. Kết quả… Ai, muộimuội không đọc nhiều sách, không biết nói lời dễ nghe, nhưng từng nghemột câu, cái gì nhỉ, trộm gà không được còn mất nắm thóc!"

Càngnói đến phần sau, giọng Diêu phi càng sắc bén, cuối cùng thở dài mộthơi, nói với Lê Tử Hà: "Nhìn tỷ tỷ nhu nhược như vậy, Lê ngự y vẫn nênxem nàng thế nào đi."

Lê Tử Hà gật đầu tiến lên, lại bị Diêu phingăn lại: "Khoan đã! Ha ha, bổn cung hồ đồ, ngày ấy bổn cung nghe rõ,Hoàng thượng nói, chỉ cần giữ lại mạng cho tỷ tỷ, có phải không? Sốngcho thật tốt à, không cần làm phiền Lê ngự y rồi, lui ra đi."

Ban đầu Cố Nghiên Lâm còn thẫn thờ nằm trên giường, không dư sức để ý, vừanghe thấy câu "Chỉ cần giữ lại mạng" mà Diêu phi cố ý nhấn mạnh, độtnhiên toát ra ánh mắt tuyệt vọng đến sắc bén, nhìn chằm chằm vào Diêuphi, giùng giằng ngồi dậy, cắn chặt môi, như muốn cắn đến đầm đìa máutươi mới chịu bỏ qua.

Lê Tử Hà chỉ liếc nhìn Cố Nghiên Lâm, rồi mang hòm thuốc rời đi.

Diêu phi cười càng thêm rực rỡ, áo choàng trên người rung rung, đứng lênnói: "Sao thế, tỷ tỷ muốn nói gì? Hôm nay chỉ có hai tỷ muội ta ở đây,cứ nói đừng ngại."

Môi Cố Nghiên Lâm đã lộ dấu răng đỏ tươi,tròng mắt tràn đầy vẻ phẫn hận, như muốn bao phủ Diêu phi, cắn răng thốt lên một chữ: "Cút!"

"Cút?" Diêu phi nhíu mày, chậm rãi bước đếntrước giường Cố Nghiên Lâm, vươn tay kéo mái tóc dài của nàng, hung ácnói: "Cho tới bây giờ, cũng không tới phiên ngươi nói chữ này với bổncung!"

Thân thể Cố Nghiên Lâm vốn suy yếu, bị Diêu phi kéo mạnhmà ngã nhào xuống giường, chăn bông trượt xuống, hơi lạnh ập tới, cắnrăng nói: "Tiện tỳ! Coi như ngươi leo lên hậu vị, cũng không thay đổiđược sự thật ngươi là tiện tỳ! Bay lên cũng không làm được phượnghoàng!"

"Bổn cung không thèm làm phượng hoàng!" Diêu phi một taygiữ chặt cánh tay Cố Nghiên Lâm, một tay ra sức kéo nàng xuống giường,đầu gối đập xuống đất vang tiếng trầm đục, Diêu phi nghe càng thêm sảngkhoái, nói: "Cảm giác bị vứt bỏ cũng không tồi chứ? Cảm giác mất concũng thoải mái chứ? Bổn cung không sợ nói cho ngươi biết, đứa bé kia, là ta giết!"

Cố Nghiên Lâm chợt ngẩng đầu, tóc dài bị Diêu phi kéorối tung trước mắt, cặp mắt như muốn nhỏ ra máu. Đứa bé, cô ta nói đứabé nào?

"Đứa bé của ta, là ta tự tay giết!" Diêu phi nhìn thẳngvào mắt Cố Nghiên Lâm, đôi mắt cũng đỏ bừng, trong nụ cười quái dị hàmchứa nỗi thù hận, chậm rãi nói: "Con của ngươi, cũng là ta giết đấy."

"Tiện nhân! Không! Không phải là người! Kẻ điên! Ngươi điên rồi!" Cố NghiênLâm hít một hơi, vùng vẫy đứng dậy, dốc hết sức khàn giọng kêu lên:"Ngươi trả con cho ta! Trả con cho ta!"

Cố Nghiên Lâm tiến lên muốn kéo Diêu phi, bị nàng trở tay đẩy ra, ngã rầm xuống đất.

"Ha ha!" Diêu phi đột nhiên dịu dàng hẳn đi, ngồi xuống buông mắt nhìn CốNghiên Lâm ngã dưới đất vô cùng khốn khổ, xoa tay, cười nói: "Thật racũng không thể coi là vậy, tuy nói ta đẩy ngươi ngã, nhưng cũng đượcHoàng thượng ân chuẩn. Cho nên, ta à, tối đa cũng chỉ tính là đồngphạm…"

"Nói bậy! Cút! Ngươi cút cho ta!" Mỗi lần nghe đến hai chữ "Hoàng thượng", nỗi tuyệt vọng của Nghiên phi càng thêm nồng đậm. Lúcnày nghe Diêu phi nói như thế, nước mắt không thể ngừng được, mãnh liệttuôn trào.

Diêu phi cười càng thêm đắc ý, tiếp tục nói: "Nếukhông phải Hoàng thượng ngầm cho phép, Bổn cung không ngốc đến nỗi đẩyngã ngươi trước mặt hắn. Ngươi cho rằng ngươi nói câu kia có thể khiếnBổn cung kích động như vậy sao?"

Sắc mặt Cố Nghiên Lâm lại càngtái nhợt, thậm chí thoáng qua màu đen, không thể ngăn dòng nước mắt,không thể nói thêm một lời phản bác.

"Quý Lê thành ma cũng khôngtha thứ cho ta…" Diêu phi đột nhiên cười khẽ, ánh mắt hơi rệu rã, nhưngchợt bừng sáng, đứng dậy cho Cố Nghiên Lâm một bạt tai, cười to, nói:"Ha ha, như vậy tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi ư?"

Cố Nghiên Lâmche mặt, lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cũng lau sạch nước mắt, quỷ mị cười khẽ: "Xấu nhất chỉ là ở trong lãnh cung cả đời…"

"Đúngvậy!" Diêu phi lớn tiếng ngắt lời Cố Nghiên Lâm, khóe miệng hàm chứa nụcười sảng khoáichậm rãi nói: "Nói đến cùng, con ngươi cũng chính dongươi tự tay hãm hại mà thôi. Ngươi dùng cốt nhục của mình đổi lấy sựtham sống sợ chết trong lãnh cung, ta dùng máu mủ của ta đổi lấy cả đờivinh sủng. Ha ha, Cố Nghiên Lâm, ngươi cho rằng như vậy là chấm dứt rồihả? Ta cho ngươi biết, có Diêu nhi ta ở trên đời một ngày, các ngươi!Tất cả đừng mơ có một ngày tốt lành!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.